Mục Thần

Chương 354

"Khoan đã! Khoan đã Li thúc!", Mục Vỹ hơi hoang mang.

"Thúc nói... mẹ ta còn sống ư?”

"Chủ nhân vẫn chưa chết, đây cũng là nguyên nhân vì sao ta luôn ở nhà họ Mục. Ta muốn nhìn thiếu chủ từng bước trưởng thành. Nếu như thiếu chủ là người tầm thường, không có năng lực gì thì cả đời lão sẽ không nói ra chuyện này. Nhưng nếu thiếu chủ mưu lược kiệt xuất, ta sẽ nói cho thiếu chủ biết".

Câu nói của Mục Li quá hiển nhiên rồi. Suốt mười chín năm qua, Mục Vỹ không khác gì một đứa ngu dại nên Mục Li cũng không định nói cho hắn biết chuyện này.

Mục Vỹ nhìn Mục Thanh Vũ bên trên, đột nhiên thấy mũi có chút ê ẩm.

Nam nhân này một mình chèo chống cả gia tộc đã không đơn giản rồi, không ngờ ông ấy còn có một chuyện tình như thế.

"Ta biết rồi, Li thúc đừng lo, ta sẽ không chết đâu!"

Mục Vỹ cười sảng khoái đáp: "Một ngày nào đó, ta sẽ tìm được mẫu thân để gia đình được đoàn tụ, nhưng giờ không phải lúc để nói chuyện này".

"Thế thì tốt!" Mục Li gật đầu, xoay người muốn rời đi. Vù...

Nhưng ngay lúc đó, một tiếng kêu xé gió vang lên, một xúc tu màu đỏ sãm từ trong bầy linh thú bay tới như một tia chớp đỏ.

"Phập" một tiếng.

Sợi xúc tu đó đâm vào ngực Mục Li, máu tươi phun ra, nó lại rút về để lại một lỗ máu ở ngực Mục Li.

"Li thúc..." Việc này xảy ra cực kỳ nhanh chóng, Mục Vỹ không hề phát hiện.

Trong khoảnh khắc sợi xúc tu rút về, bầy linh thú đằng xa lại trở nên điên cuồng dữ dội.

Mấy bóng dáng cao trăm mét nổi bật trước bầy linh thú, mỗi một con linh thú cao cấp cao trăm mét kia được một võ giả mặc áo bào xanh lục cưỡi.

"Lục Ảnh Huyết Tông!"

Cuối cùng nhân vật chính Lục Ảnh Huyết Tông cũng ra sân rồi!


Mục Vỹ nheo mắt nhìn những người kia. Hắn đã lường trước hôm nay nhà họ Mục có thể khó bảo toàn, nhưng khi thời khắc này đến, lòng hắn vẫn thấy đau thương.

"Phó tông chủ Lục Khuê, sao giờ ông mới đến? Hợp tác mà chẳng có thành ý gì như vậy sao ba gia tộc bọn ta tin ông được!"

Lâm Chấn Thiên, kẻ duy nhất còn sống sót trong ba vị trưởng tộc giận dữ quát.

Ấm...

Mặt đất chợt rung chuyển, đống thi thể linh thú cấp chín, cấp mười dần dần rơi ra.

Một cái bóng cao trăm trượng từ tốn đi giữa bầy linh thú.

Đó là một thiên linh thú hai đầu, toàn thân một màu máu như ngọn lửa đang cháy, bốn con mắt đỏ rực khiến người ta nhìn mà khiếp đảm.

Thiên linh thú cấp năm - Xích Luyện Giao hai đầu!

Thiên linh thú cấp năm đã tương đương với cao thủ cảnh giới Thông Thần †ầng thứ năm thậm chí tầng thứ sáu, ai có thể điều khiển con thiên linh thú bậc này!

"Phó tông chủ Lục Ảnh Huyết Tông!"

Mục Vỹ lại híp mắt.

"Ha ha... Lâm Chấn Thiên, bị một thằng nhãi mới mở đến huyệt Phong Trì đánh bại cũng do các ông vô dụng thôi, liên quan gì đến ta đâu?"

Người có vóc dáng vạm vỡ ngồi xếp bằng trên đầu của Xích Luyện Giao sừng sững đứng lên, cao gần hai mét. Ông ta đưa mắt nhìn xuống dưới.

"Lục Ảnh Huyết Tông ta giúp các ông phát động làn sóng linh thú, dẫn dụ nhà họ Mục dốc hết lực lượng ra để các ông có cơ hội tiêu diệt chủ lực thậm chí đại bản doanh của nhà họ Mục, thế còn chưa đủ sao? Ông có biết vì phát động làn sóng linh thú lần này mà Lục Ảnh Huyết Tông ta đã mất bao nhiêu nhân lực, tài sản rồi không?"

Lục Khuê khịt mũi khinh thường.

"Nói nhảm nhiều quá, giờ động thủ luôn được chưa?"

"Đừng vội chứ, ba lão gia tử đều là cao thủ cảnh giới Thông Thần tầng thứ sáu, lẽ nào chỉ Mục Thanh Vũ thôi cũng không đối phó nổi?"

Lục Khuê trêu tức nhìn một nơi.

Ở đó, Mục Thanh Vũ đang một mình đánh nhau với ba người, khí thế hừng hực, không hề rơi vào thế hạ phong.

Lục Khuê không có vẻ gì là muốn xuất thủ làm cho Lâm Chiến Thiên lộ vẻ lo lắng.

Mục Vỹ đang nhìn ông ta chăm chằm, hắn lúc này đã không còn là Mục Vỹ vừa rồi nữa. Thằng lỏi con này đã nuốt không biết bao nhiêu đan dược, tại sao. vẫn chưa nổ tung xác mà thực lực còn tăng vọt như thế chứ!

"Nhưng mà... thằng nhóc này uống nhiều đan dược như vậy nhưng lại mạnh hơn chứ không nổ tung xác, để xem Tiểu Xích của ta nuốt cậu ta rồi có tăng sức mạnh vượt trội, tiếp tục tiến hóa hay không".

Lục Khuê quan sát Mục Vỹ, đánh giá.

"Ông cứ thử đi!"

Mục Vỹ nhìn Lục Khuê trên đỉnh đầu Xích Luyện Giao hai đầu, chỉ cảm thấy ngực như bị đốt cháy.

Lục Khuê này mới là kẻ đứng sau màn khiến lớp chín của hắn chỉ còn lại hơn tám mươi người, đẩy gia tộc hắn đến bước đường cùng.

"Khà khà, ta thích mấy người không chịu khuất phục như ngươi đấy. Tiểu Xích, lên!"

Lục Khuê vỗ đầu Xích Luyện Giao hai đầu bên dưới rồi nói.

Xixi...

Xích Luyện Giao lè cái lưỡi đỏ rực ra, nó rướn hai cái đầu to như chậu ầm ầm xông về phía Mục Vỹ.

"Để xem ta chém con rắn bé bỏng của ông rồi ông có huênh hoang được nữa không!"

Khuôn mặt Mục Vỹ trắng bệch, hắn phun một ngụm tỉnh huyết vào Thiên Gia Cổ Kiếm. Ngụm tinh huyết thoáng chốc dung nhập vào thanh kiểm cổ, làm nảy sinh khí thế sát phạt.

Đây mới là Thiên Gia Cổ Kiếm chân chính!

Mục Vỹ khẽ quát một tiếng, lao thẳng ra ngoài như tia chớp.

Hôm nay, dù hắn chết cũng phải kéo theo mấy kẻ chết chung, đã kéo thêm người chết chung thì không cần quan tâm số lượng.

"Vô Ảnh Chỉ Kiếm Trảm!" Mục Vỹ hét lên rồi hóa ra vài phân thân di chuyển qua lại giữa không trung.

Giờ phút này, khắp nơi trên bầu trời đêm đều là Mục Vỹ, không thể phân biệt được. đâu là hắn!
Bình Luận (0)
Comment