Mục Thần

Chương 359

Chuyện này đúng là không thể trách hắn được, trước kia hắn ở thành Bắc Vân những mười năm. Với thái độ của Mục Vỹ lúc trước thì đừng nói là ông nội, khéo. đến cha mình là ai, hắn còn không rõ nữa là.

Sau này, Mục Vỹ nhận lớp và đến đế quốc Nam Vân, nhưng cũng chỉ ở nhà họ Mục một thời gian ngắn, sau đó toàn cặm cụi với lớp chín cao cấp. Vì thế ngoài mấy vị phu nhân ra, hắn thật sự không biết rõ về gia phả của gia tộc cho lắm.

Một già một trẻ bốn mắt nhìn nhau, không nói không rằng.

“Bây giờ, cha ngươi thế nào?”

“Không biết nữa, chắc... chết rồi!”, nói đến đây, vẻ mặt Mục Vỹ ảm đạm.

Mục Vỹ đã nhảy xuống Lôi Âm Cốc, sau đó chắc nhà họ Mục không thể trở mình được nữa, khả năng Mục Thanh Vũ còn sống gần như bằng không. Mục Vỹ chỉ đang lo không biết đám nhóc của lớp chín cao cấp đang ra sao rồi!

“Chuyện là thế nào?”

Mục Đỉnh Thiên sầm mặt, một luồng khí tức bùng nổ tuôn ra, thân thể già nua của ông ấy càng thêm yếu ớt.

“Chuyện này con sẽ kể dần cho ông nghe!” Bây giờ dù hẳn đã không sao, nhưng cũng không thể thoát ra ngoài. Mục Vỹ ngồi xuống, chuẩn bị nhớ lại mọi chuyện rồi kể hết đầu đuôi cho Mục Thiếu Kiệt nghe.

Thời gian cứ thế trôi đi, hai người họ ở dưới Lôi Âm Cốc không rõ ngày đêm, chỉ có thể tính thời gian dựa vào cảm nhận của bản thân.

Mục Vỹ và Mục Đỉnh Thiên ở dưới này với nhau đã hơn một tháng, thậm chí đến chuyện hồi nhỏ Mục Vỹ bị ném nước tiểu, hắn cũng kể hết luôn.

“Haizz... Đây là tất cả những chuyện mà con biết trước khi rơi xuống Lôi Âm Cốc. Bây giờ, con đã ở đây với ông hơn hai tháng rồi nên không biết bên ngoài đã xảy ra những chuyện gì nữa”.

“Hừ, Cổ Vân Nhàn, Lâm Sa Vũ, Thái Hoàng Dục, năm xưa ba lão hồ ly này đã lừa ta là ở đây có thiên hoả nên cả bốn người chúng ta cùng tới đây. Nhưng ba lão già đó đã bày bố sẵn đại trận tuyệt sát để chờ ta, may mà ta thông minh nhảy. xuống đây. Chắc bọn họ không thể ngờ là ta chưa chết, ngược lại còn sống nhăn đâu”.

“Nhưng bây giờ ông đang bị nhốt ở đây thì có khác gì chết đâu ạ?”

Mặt Mục Thiếu Kiệt đầy vạch đen, ông ấy nhìn Mục Vỹ rồi chợt nói: “Cháu trai, người gặp đại nạn mà không chết thì sẽ sống hạnh phúc đến cuối đời, vả lại cứ ở đây, biết đâu hai ông cháu mình lại thoát ra ngoài được thì sao!”

“Ông mắng ai là cháu trai thế?”

“Thì con vốn là cháu trai của Mục Thiếu Kiệt ta còn gì? Vẫn không phục sao?”

Hai người cùng trầm mặc trong hang núi.


“Y phục trên người ông rách nát quá, thay sang bộ này đi”, Mục Vỹ lấy một bộ đồ trong nhẫn không gian ra, ra hiệu cho Mục Thiếu Kiệt mặc vào.

“Cháu trai có hiếu quá!” “Ông có đói không? Con có ít thịt khô này”.

“Cháu trai, ha ha... Lâu lắm rồi ta không ăn thịt!”

“Ông đừng gọi con là cháu trai nữa được không? Làm con thấy cứ như đang bị mắng ấy!”

“Được thôi, cháu trail” Một tháng nữa lại trôi qua, hai người họ thường trò chuyện trong hang núi. Mục Vỹ cũng đã biết một bí mật động trời.

Cổ Vân Nhàn, Lâm Sa Vũ và Thái Hoàng Dục thấy Lôi Âm Cốc có tiếng động lạ, nên đã lấy đó làm cớ để dụ Mục Thiếu Kiệt tới, hòng mưu sát ông ấy.

Nhưng ba người họ không ngờ Mục Thiếu Kiệt không chết, mà ở Lôi Âm Cốc này lại có thiên hoả thật.

Đến Mục Vỹ cũng thấy khó tin.

Thiên hoả được sinh ra nhờ trời đất tích tụ linh khí, mỗi một thiên hoả đều có khả năng huỷ thiên diệt địa khủng khiếp.


Đối với thầy luyện đan và thầy luyện khí thì đan hoả là ngọn lửa ưng ý và mạnh mẽ nhất.

Ngọn lửa sinh ra từ cơ thể người được gọi là linh hoả, còn lửa do trời tạo ra thì là thiên hoả.

Ngoài ra còn có địa hoả, nhưng so với thiên hoả thì địa hoả có uy lực yếu hơn một chút, điều quan trọng nhất là thiên hoả có linh trí, có thể được coi là sinh vật, còn địa hoả thì không.

“Ông ơi, ông có chắc đấy là thiên hoả không?”

“Ông đây... ông nội mà lại lừa con à!”, Mục Thiếu Kiệt quát: “Nhưng hình như thiên hoả đó bị phong ấn ở đây thì phải, cứ cách một thời gian thì nó lại xuất hiện. Vì thế nên trong Lôi Âm Cốc mới có sấm sét quanh năm, rồi lâu lâu lại có sét đánh đùng đoàng liên tục”.

Mục Đỉnh Thiên thở dài nỏi: “Lần trước, lúc mà con rơi xuống đấy ấy, không biết tại sao thiên hoả ấy lại chợt bộc phát ý thức phản kháng mãnh liệt như vậy. Ta vốn định tranh thủ cơ hội ấy để thoát khỏi đây, ai dè con rơi xuống rồi làm lỡ mất thời cơ hiếm có của tai”

“Hì hì...”

Mục Vỹ mỉm cười ngượng ngùng.

“Hôm nay vừa tròn hai tháng, để ta dẫn con đi tìm đồ ăn. Nhớ phải đi theo ta, đừng chạy lung tung. Bây giờ là lúc thiên hoả yếu nhất, không biết nó đang làm gì, nhưng con nhất định phải theo sát ta đấy!”

“Vâng!”

“Mấy lần ta định đi sâu vào trong để tìm hiểu, nhưng đều suýt bị thứ khủng bố ấy đốt cháy thành than. Ngọn lửa này nóng lắm, hơn nữa còn có màu tím, sợ

lắm!"

Mục Thiếu Kiệt như vẫn còn sợ hãi nói: “Kiếp này, ông nội không thể thu phục nó được rồi. Nhưng nếu con cố gắng thêm một chút, khéo lại làm được đấy”.

“Con biết rồi ạ!”

Mục Vỹ gật đầu, căn bản không nghe lọt tai những lời Mục Thiếu Kiệt nói. “Ngọn lửa màu tím... nhiệt độ cực cao, không lẽ là... Tử Liên Yêu Hoải!” Nghĩ đến đây, Mục Vỹ thầm thấy run sợ.

Kiếp trước, Mạnh Tử Mặc đã kể cho hắn nghe về sự khủng khiếp của Tử Liên 'Yêu Hoả, mà bây giờ hắn lại gặp nó ở đây!

“Này này, cháu trai ngoan đang nghĩ gì thế? Đừng nói là định thu phục thiên hoả ấy đấy nhé?”

“Sao không thể ạ?” Mục Vỹ nhìn vào phía sâu trong động, trong ánh mắt chứa đầy vẻ khiêu chiến. Nếu hắn nuôi dưỡng một thiên hoả dần dần, để nó không ngừng đi hấp thu thiên hoả khác thì đừng nói là địa hoả hay linh hoả cuối cùng nó còn có thể hấp thu cả một tiểu thế giới.
Bình Luận (0)
Comment