Mục Thần

Chương 361

“Con đã giấu ông một chuyện, trước khi xuống đây, con đã uống hơn ba mươi nghìn viên đan dược và dùng cơ thể làm lò luyện, dung luyện thành dung dịch để có thực lực lớn mạnh tạm thời. Nhưng hậu quả là... lò luyện đan cũng chính là cơ thể của con kiểu gì cũng sẽ bị huỷ hoại”.

“Cái gì!”

Nghe Mục Vỹ nói vậy, mấy viên đan dược màu đen trong tay Mục Thiếu Kiệt rơi hết xuống đất.

“Nhưng ông đừng buồn!”

Mục Vỹ chợt nói: “Còn một cách này, nếu con chết mà ông thoát khỏi đây được thì nhất định phải báo thù cho nhà họ Mục!”

Mục Vỹ nghiêm túc nói. “Ông hãy tin con!”

Nói rồi, Mục Vỹ ngoảnh lại, chạy thật nhanh về phía lỗ hổng rộng hàng trăm mét kia rồi nhảy vọt vào.

“Ông ơi, nếu con xảy ra chuyện gì không may mà ông có cơ hội thoát khỏi đây thì ông phải nhớ, dù chỉ một người còn sống thì nhà họ Mục sẽ không gục ngã”.

Dứt lời, Mục Vỹ lập tức nhảy xuống. “Cháu trai...” 'Thấy Mục Vỹ làm vậy, vành mắt Mục Thiếu Kiệt đỏ hoe, toan xông ra theo.

Nhưng các con Tử Viêm Lang đã vây kín lỗ hổng, thấy Mục Vỹ nhảy xuống, bọn chúng cứ xúm lại như đang chờ đợi điều gì đó.

Mục Thiếu Kiệt nghiêm mặt, một lát sau quay lại hang động mà hai ông cháu từng ở.

Nếu Mục Vỹ có thể thành công thì ông ấy có thể mượn cơ hội này để thoát khỏi đây.

Thật ra hành động trông có vẻ điên cuồng của Mục Vỹ thật sự là cách duy nhất.

Hắn hiểu rõ cơ thể của mình không thể cầm cự lâu hơn được nữa, chỉ có liều một phen thì mới có thể tìm được lối thoát.

Dãy núi Phá Vân, bên ngoài Lôi Âm Cốc.

Một bóng người mặc áo bào đen đứng ở bên ngoài Lôi Âm Cốc, người này đã đứng bất động ở đây ba ngày ba đêm.

“Ông ấy bỏ mạng ở chỗ này và con cũng vậy, không lẽ đây là số mệnh của nhà họ Mục sao?”, thấy sấm sét đùng đoàng trong Lôi Âm Cốc, người đó khẽ thở

dài rồi dân biến mất trong đêm tối.

Sau khi nhảy vào lỗ hổng, Mục Vỹ thấy nhiệt độ cũng không cao như mình tưởng.

Nhưng hơi nóng vẫn khiến toàn thân hắn toát mồ hôi. Song điều khiến hắn bất ngờ là lỗ hổng này rất sâu. Trong lúc rơi xuống, hắn đã nhìn thấy trên hai vách đá khắc rất nhiều phù ấn


sấm sét đủ mọi kích cỡ. Nhưng sau khi rơi xuống thêm một lúc nữa, hắn đã phát hiện ra vô vàn các phù văn.

Là ai đã dùng thủ đoạn khủng khiếp này để phong ấn Tử Liên Yêu Hoả ở đây?

Thời gian cứ thế trôi qua, dần dà Mục Vỹ cảm thấy tốc độ rơi hình như chậm dần, còn nhiệt độ bên dưới thì ngày một cao.

Sức nóng mãnh liệt dần khiến hắn hít thở khó khăn, gần như hắn không còn chút lực phản kháng nào trong lúc này nữa.

Soạt soạt...

Nhưng khi Mục Vỹ cảm thấy khó mà cầm cự được nữa thì Tru Tiên Đồ luôn im bặt trong đầu hắn đã nhảy ra rồi chạy xuống chân hắn.

Mục Vỹ đứng trên Tru Tiền Đồ rộng cỡ một mét vuông, hắn chỉ thấy toàn thân đã mát hơn.

Đây là lần đầu tiên Tru Tiên Đồ chủ động bảo vệ hắn. “Cảm ơn ngươi, người huynh đệ!” Mục Vỹ mỉm cười rồi điều khiển Tru Tiên Đồ rơi xuống phía dưới.

Dù Tru Tiên Đồ không thèm để ý đến Mục Vỹ, nhưng thái độ này của nó đủ thấy ít ra nó đã không còn thơ ơ với hắn như trước kia nữa.

“Tru Tiên Đồ, ngươi cũng cảm thấy thiên hoả ở phía dưới đúng không? Theo †a thấy thì khả năng cao đó là Tử Liên Yêu Hoả. Ngày xưa, ta nghe sư phụ kể Tử Liên Yêu Hoả là thiên hoả kỳ dị nhất trên đời”.


Mục Vỹ mỉm cười, tích cực giao lưu với Tru Tiên Đồ.

Nhưng chỉ đổi lại được sự im lặng của nó.

Uỳnh...

Trong lúc rơi xuống, Mục Vỹ đột nhiên thấy chấn động, một lực phản phệ mạnh mẽ khiến hắn ngã khỏi Tru Tiên Đồ.

Khi hai chân đáp đất, Mục Vỹ cảm thấy khí nóng đang men theo bàn chân mình lên trên.

Nhưng Tru Tiên Đồ đã hoá thành một bức tranh, nó không quay lại đầu của Mục Vỹ ngay mà lơ lửng trên đỉnh đầu hắn, từng luồng gió mát dần thổi xuống.

“Đa tại” Mục Vỹ mỉm cười rồi nhìn lên phía trước.

Phía trước là một bóng dáng cực cao, một con thần long đang ngồi xếp bằng, nhưng thứ vây xung quanh nó không phải là ngọn lửa màu đỏ, mà là màu tím.

Sắc tím này khiến người ta thấy lạnh lẽo và sợ hãi. Nhưng con thần long này được khắc bằng đá, chứ không phải vật sống.

Tuy nhiên khi Mục Vỹ vừa rơi xuống, một tiếng động đã vang lên trước con thần long ấy, ngay sau đó ánh lửa nổi lên, từng ngọn lửa bùng cháy dữ dội.

Ẩm...

Ngọn lửa nhảy nhót, còn hoả long ấy lập tức bay lên cao, ngọn lửa màu tím lập tức rực cháy.

Sau đó ngọn lửa này bốc cháy, nhiệt độ tại đây không ngừng tăng cao, các ngọn lửa cũng bốc cháy cao vút.

Đôi mắt của con hoả long màu tím ấy mở trừng trừng.

“Ha ha.. con người à! Không ngờ lại có con người dám cả gan tới đây, nhưng thực lực của ngươi thấp quá!”

Con hoả long cất giọng đầy coi thường khi nhìn thấy Mục Vỹ, hệt như trăng sáng nhìn thấy đèn dầu.

“Ngươi coi thường ta ư?”

Trong đầu Mục Vỹ đã chắc chắn con hoả long màu tím này chính là thiên hoả - Tử Liên Yêu Hoả.

Nhưng tại sao Tử Liên Yêu Hoả lại bị phong ấn ở đây thì hắn không rõ.

Song Tử Liên Yêu Hoả này quá mạnh, nếu hẳn có thể thu phục được nó thì trình độ luyện đan và luyện khí của hắn kiểu gì cũng tăng nhanh chóng mặt.
Bình Luận (0)
Comment