Mục Thần

Chương 370

"Giờ ta cho ngươi thêm một cơ hội nữa, về bẩm báo với các chủ ngươi mang bảy mươi triệu linh thạch trung phẩm đến đây chuộc người, không thì chờ nhặt xác Liễu Thanh đi!"

"Ngươi dám giết ông ấy chắc? Đại sư Liễu Thanh là trưởng lão nội môn Thánh Đan Tông, quyền cao chức trọng, ngươi dám không?”

"Ngươi có thể thử xem ta có dám hay không!"

Mục Vỹ nói một cách trêu tức: "Đừng có lấy Thánh Đan Tông ra dọa ta. Thiên Vận Đại Lục có vô số đế quốc, trong mỗi một đế quốc đều có Thánh Đan Các của Thánh Đan Tông, nếu cứ hở có chuyện là lại cần người năm quyền to trong Thánh Đan Tông đến xử lý thì đám đó bận sấp mặt rồi còn gì?"

"Vậy nên các chủ Thánh Đan Các của ngươi phải tự chịu trách nhiệm cho hành động của mình, chọc ta điên lên thì ta đốt Thánh Đan Các rồi bỏ trốn thôi, Thánh Đan Tông muốn bắt ta cũng phải tìm cho được ta đã!"

"Bất quá thì ta có thể đi du lịch cả đại lục, tới đế quốc nào mà chướng mắt Thánh Đan Các ở đó thì diệt luôn. Ta chống mắt lên xem Thanh Đan Tông có thời gian quan tâm không!"

"Ngươi dám?”

"Đừng nhai mãi từ dám đó nữa, đi lấy linh thạch mau lên, không nghe lời thì chờ nhặt xác Liễu Thanh đi".

Mục Vỹ nói rồi ngồi sừng sững trước Thông Thần Các, trước mặt là một đóa sen lửa màu tím nở rộ, bản thân thì ngồi yên như tượng.

Từ khi năm trong tay loại thiên hỏa Tử Liên Yêu Hỏa bá đạo này, hắn không sợ cả cảnh giới Thông Thần tầng thứ hai, tầng thứ ba nữa chứ đừng nói là tầng thứ nhất.

Số võ giả vượt trên cảnh giới Thông Thần tầng thứ ba trong đế quốc Nam Vân tính đến nay có được mấy người?

Để xem ai còn dám đè đầu cưỡi cổ Thông Thần Các! "Tên hộ pháp mới đến không sợ trời, không sợ đất nhỉ!", trên lầu ba, Vương 'Tâm Nhã nở một nụ cười hiếm hoi trong khi nhìn người đang ngồi nghiêm chỉnh trước cổng Thông Thần Các.

Dường như khi nhìn người nọ, cô ta lại nhớ về nguyên do tại sao mình đồng ý làm các chủ Thông Thần Các.

Vì người đó - người đã không thể trở về được nữa! "Các chủ tin người ấy còn sống sao?", Lâm Hiền Ngọc bên cạnh lên tiếng. "Còn sống ư? Sao có thể chứ?"

Vương Tâm Nhã thở dài rồi trả lời: "Ngươi lớn lên tại đế quốc Nam Vân, chắc cũng biết Lôi Âm Cốc là một nơi kinh khủng đến nhường nào!"

"Vậy các chủ..."

"Ngươi cũng thấy khó hiểu lắm phải không?", Vương Tâm Nhã cười buồn bã, nói: "Ta cũng chẳng biết tại sao nhưng cứ muốn ở đây thôi, chỉ để chờ..."

Vương Tâm Nhã thực sự không hiểu.

Cô ta và Mục Vỹ chỉ tiếp xúc với nhau một lần duy nhất vào lúc chữa bệnh, từ đó, cô ta vào lớp chín học và âm thầm chú ý đến mọi chuyện xung quanh Mục Vỹ.

Nhưng cũng chính lần chữa bệnh ấy đã làm hình bóng hắn khắc sâu trong đầu cô ta.

Ba năm. Đã ba năm rồi!

"Lỡ đáp lại sự chờ đợi này chỉ là một lời chối từ thì sao?", Lâm Hiền Ngọc đột nhiên bật ra một câu rồi gượng cười xoay người rời đi.

Đáp lại chỉ là một lời chối từ ư? Vương Tâm Nhã cười đau khổ. "Chối từ thì đã sao, thầy ấy còn sống là tốt rồi..."

Bên dưới, Mục Vỹ yên lặng ngồi trước bục đá của Thông Thần Các nhìn con phố lớn tấp nập người qua lại ở đối diện.

Hắn những tưởng chào đón mình khi trở lại đế quốc Nam Vân sẽ là tình người lãnh đạm, nào ngờ đã ba năm trôi qua mà bọn học trò vẫn còn nhớ hắn.

Tất cả những điều hắn làm đều đáng giá!

Mà lão già Mục Thiếu Kiệt kia đâu rồi?

Mục Vỹ hơi bực mình.


Nếu đúng như hắn đoán thì đáng lẽ Mục Thiếu Kiệt đã rời khỏi Lôi Âm Cốc từ một năm trước rồi. Vì khi đó Tử Liên Yêu Hỏa trong Lôi Âm Cốc đã bị hắn thu phục, phong ấn cũng đã biến mất, lý ra Mục Thiếu Kiệt phải trở về đế quốc Nam Vân rồi chứ. Ông ấy nóng tính như thế, làm gì có chuyện một năm rồi mà chẳng ai hay biết gì về ông ấy.

"Lão quỷ này đúng là làm người ta lo lắng!"


Mục Vỹ cười trừ, bó tay.

Cùng lúc đó, trong Thánh Đan Các tại thành Nam Vân. "Vô dụng! Chúng bây đều là lũ vô dụng!"

Một tiếng chửi bới phát ra từ trong Thánh Đan Các.

Chủ nhân của nó là Mộ Bạch, các chủ Thánh Đan Các đồng thời là tổng phụ trách các chỉ nhánh của Thánh Đan Các trên đế quốc Nam Vân.

"Thứ ăn hại! Không phải Liễu Thanh kia đã hứa sẽ khiến Thông Thần Các chịu tổn thất lớn sao? Làm việc kiểu gì thế hả?", Mộ Bạch hừ lạnh: "Thầy luyện huyền khí cực phẩm cái gì, chó má, rác rưởi!"

Với tư cách là các chủ Thánh Đan Các, Mộ Bạch nắm trong tay quyền lực to lớn, có thể nói không cần phải sợ ai trên đất thành Nam Vân.

Ông ta chắp hai tay ra sau, vẻ lo âu lộ rõ trên khuôn mặt uy nghiêm.

'Trong một năm gần đây, Thông Thần Các đang ngày một lớn mạnh trong đế quốc dựa trên danh tiếng ngày càng lan rộng cùng uy tín của mình.

Hiện tại có ba phần thương vụ đan dược và luyện khí ở đế quốc Nam Vân nằm trong tầm kiểm soát của Thông Thần Các.

Trong bảy phần còn lại, Thánh Đan Các chiếm năm phần, Tụ Tiên Các chiếm hai phần. Đấy là do Tụ Tiên Các không quá chú trọng kinh doanh trên phương diện này.

Ước tính có ba phần lợi nhuận với con số lên đến hàng trăm triệu linh thạch trung phẩm chảy vào túi của Thánh Đan Các hằng năm.

Nhưng giờ đây nó đã bị Thông Thần Các cướp đi, một khi đến kỳ tổng kết mỗi cuối năm, lợi nhuận ông ta thu được sẽ thấp hơn so với các chủ chỉ nhánh ở những đế quốc khác, rất có khả năng ông ta sẽ bị tước đi chức vị.

"Vậy phải làm sao đây các chủ?"

"Gòn làm sao nữa? Tên hộ vệ Tử Mộc kia mạnh như thế, biết làm gì nữa đây?", Mộ Bạch gần như hét lên: "Chuẩn bị linh thạch cứu người, ngay bây giờ!"

"Vâng, vâng!"

Vết thương trên cánh tay mới ngừng chảy máu mà Man Hổ đã phải dẫn người đến Thông Thần Các ngay, không có cả thời gian nghỉ ngơi.

"Hy..." Mộ Bạch mệt mỏi thở dài.

"Tử Mộc này là sao? Từ lúc nào đế quốc Nam Vân xuất hiện một võ giả giỏi dùng lửa vậy?"

Nét mặt ông ta dần thay đổi.

Thực lực của Thông Thần Các càng mạnh càng là mối đe dọa cho Thánh Đan Các, phải ngăn chặn xu thế này lại.
Bình Luận (0)
Comment