Mục Thần

Chương 384

“Hiệu quả dư luận đã đạt rồi, nhưng hình như người vẫn chưa luyện chế thanh kiếm kia thì phải?”, thấy khắp thành Nam Vân đều bàn tán về buổi đấu giá, Lâm Hiền Ngọc cười hỏi.

“Ừ!", Mục Vỹ tuỳ ý đáp: “Nhưng ta có nói là mình luyện đâu? Nếu địa khí nào. cũng bắt ta luyện thì ta sẽ mệt chết mất”.

“Không lẽ là... TẾ Ngự Phong? Ông ấy thăng cấp lên thành thầy luyện địa khí rồi ư?”

Lâm Hiền Ngọc trợn mắt há mồm.

Mục Vỹ mới quay về chưa được bao lâu mà Tê Ngự Phong đã có thể luyện chế địa khí hạ phẩm thành công rồi.

“Sao ngươi lại nhìn ta như thị cười nói: "Xem ra mắt người rất tinh, ta đã che mặt rồi mà vẫn có thể nhìn thấy được vẻ đẹp trai của ta”.

Mục Vỹ sờ lên tấm khăn màu tím che mặt rồi

Tin tức được tung ra, cả thành Nam Vân đều bàn tán sôi nổi, chắc chắn ba ngày nữa sẽ có rất nhiều quan khách đến kín lối Thông Thần Các.

Cùng lúc đó, Thông Thần Các cũng có tuyên bố rằng phải bỏ ra một triệu linh thạch thượng phẩm để đăng ký thẻ khách quý thì mới được tham gia buổi đấu giá.

Dẫu sao dù là địa khí hạ phẩm hay đan dược thượng đảng thất phẩm thì cũng phải là người có tiền mới mua được.

Nếu không hạn chế, chắc cả bên ngoài và ba tầng của Thông Thần Các sẽ chật kín mất.

Trong ba ngày này, lượng khách quý của Thông Thần Các đã tăng chóng mặt, dường như các thế lực giàu có của thành Nam Vân đều tới đăng ký vì buổi đấu giá này.

Hôm nay, Thông Thần Các vừa mở cửa, bên ngoài đã đông kín người.

Dù nhiều người không có tiền để vào tham gia đấu giá, nhưng vẫn có thể vào đại điện của Thông Thần Các để xem náo nhiệt.

Ba ngày qua, Mục Vỹ cũng đã chuẩn bị xong xuôi mọi thứ.

Dẫu sao buổi đấu giá này cũng có quy mô hàng chục triệu linh thạch thượng phẩm, một cuộc giao dịch lớn thế này sẽ khó tránh có kẻ ghen ghét định ra tay với Thông Thần Các.

Buổi đấu giá bắt đầu.

Các luồng khí tức mạnh mẽ chập chờn trong các căn phòng trang nhã của Thông Thần Các khiến tinh thần người ta dao động.

Nhà họ Cổ, họ Lâm, họ Tiêu, hoàng thất và Lục Ảnh Huyết Tông đã tới, thậm chí người của Thánh Đan Các cũng đã có mặt.

Trương Tử Hào, Mạt Khánh Thiên, Mạt Vấn, Cam Kinh Vũ và đại sư Hồng Trần của học viện Thất Hiền cũng lần lượt tới.

Quả là một buổi thịnh yến.

Nhưng nhân vật chính của buổi tiệc này là bọn họ và người bị chặt chém cũng là họ luôn.

Đây đương nhiên là lời của Mục Vỹ.

Bây giờ, Mục Vỹ đang mặc áo choàng tím đứng giữa hội trường đấu giá.


“Thưa các vị, buổi đấu giá lần này do Tử Mộc ta làm chủ trì”, Mục Vỹ cung

kính hành lễ rồi nói tiếp: “Chắc hẳn mọi người đã biết các thông tin liên quan đến buổi đấu giá này rồi, nhưng Thông Thần Các vẫn còn rất nhiều đồ tốt nên sẽ lấy vài món ra cho mọi người khởi động trước”.

Mục Vỹ vừa dứt lời, đã có người bê một chiếc hòm lớn ra.

Chiếc hòm này dài ba mét, rộng nửa mét, trông rất nặng.

Chiếc hòm được mở ra, có thể nhìn thấy một đôi trường thương đang nằm im lìm bên trong.

Hai cây ấy một đen một bạc, hỗ trợ tăng sức mạnh cho nhau. Ngoài ra, cây trường thương màu bạc có tiếng nổ vang, còn cây màu đen toả sức nóng, vừa nhìn đã biết là vật phẩm phi phàm.

“Đôi trường thương đen và bạc này do đại sư Tê Ngự Phong của chúng ta luyện chế, nhưng cấp bậc của nó thì ta thấy khó xác định!”

“Tử Mộc tiên sinh, sao lại khó xác định?”

“Ha ha... Đôi trường thương này vốn đại sư Tề định thử luyện chế địa khí hạ phẩm nhưng thất bại, sau đó nhờ có thầy luyện địa khí ở chỗ ta giúp nên mới không bị hỏng. Tuy chúng không phải là địa khí hạ phẩm, nhưng lại hơn huyền khí cực phẩm một bậc, vì thế ta mới nói là khó xác định”.

Nghe Mục Vỹ nói vậy, cả đại sảnh đều ồ lên.

Mạnh hơn huyền khí cực phẩm thì dù không phải địa khí hạ phẩm thì cũng lợi hại tương đương năm mươi phần trăm, xét về uy lực thì kiểu gì cũng hơn huyền khí cực phẩm.

Nghe thấy thế, đại sư Hồng Trần ở trong đám đông đã bắt đầu thèm muốn.


Ông ấy biết thầy luyện địa khí của Thông Thần Các chính là Tử Mộc.

Vốn ông ấy cứ tưởng Tử Mộc là thầy luyện địa khí hạ phẩm, nhưng giờ xem ra hắn có thể cứu một món địa khí hạ phẩm sắp thất bại rồi biến nó thành vũ khí vượt cấp huyền khí cực phẩm thì Tử Mộc này chắc chắn không chỉ đơn giản là một thầy luyện địa khí hạ phẩm được.

“Được rồi, giá khởi điểm của chúng là một triệu rưỡi, mỗi lần nâng giá không được thấp hơn một trăm nghìn”, Mục Vỹ cười nói: “Đương nhiên linh thạch dùng cho lần đấu giá này đều là thượng phẩm, nếu các vị có linh thạch cực phẩm thì 'Thông Thần Các chúng ta sẽ quy đổi chính xác”.

Một triệu rưỡi thì có rất nhiều người ở đây có thể tham gia.

“Hai triệu!”

Mục Vỹ vừa nói dứt câu, một giọng nói tăng giá đã vang lên.

Đại sư Hồng Trần lên tiếng.

“Hai triệu mốt!”, lại có người nói.

“Hai triệu rư: “Hai triệu bảy!” “Ba triệu!”

Nghe thấy có người tăng giá, đại sư Hồng Trần không hề nhượng bộ, mà tỏ khí thế nhất định phải giành được đôi trường thương này.

“Đại sư Hồng Trần, ông vốn là thầy luyện huyền khí cực phẩm rồi mà, sao lại hứng thú với đôi trường thương này thế? Bốn triệu!”

Một giọng nói vang lên, đó là Tiêu Chiến Thiên - trưởng tộc nhà họ Tiêu.

Ba năm trước, Tiêu Chiến Thiên không tham gia vào vụ vây quét nhà họ Mục của ba gia tộc lớn nên không tổn thất nhiều. Thời gian qua, họ luôn chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, sau khi thực lực của thiếu trưởng tộc Tiêu Khánh Dư tăng vọt và trở thành cao thủ thứ hai trên long bảng, gia tộc họ cũng dần ổn định hơn.

Vì thế nhà họ Tiêu dần có vị trí hơn trong bốn gia tộc lớn.

“Bốn triệu rưỡi!”

Thấy Tiêu Chiến Thiên tranh giành với mình, đại sư Hồng Trần thầm thấy bực bội, ông ấy chỉ muốn học cấu trúc khắc khế văn bên trong món địa khí hạ phẩm năm mươi phần trăm ấy thôi.

Không biết Tiêu Chiến Thiên uống nhầm thuốc gì lại đi tranh nhau với ông ấy.

“Năm triệu!”

Tiêu Chiến Thiên tiếp tục nâng giá.

Năm triệu rồi!

“Năm triệu suýt mua được một món địa khí hạ phẩm rồi, Tiêu

Chiến Thiên nhiều tiền thật đấy!”

“Nhà họ Tiêu đang lên mà, chắc ông ta mua món địa khí năm mươi phần trăm này cho con trai mình”.

“Chắc thế, Tiêu Khánh Dư giờ là nhân vật nổi cộm của học viện Thất Hiền rồi, có lẽ không lâu nữa sẽ vượt Cổ Xích Ngân!”
Bình Luận (0)
Comment