Mục Thần

Chương 387

"Mười hai triệu!", Thái Hoàng Dục phe hoàng thất cười khẩy: "Cổ Vân Nhàn, ông cần nhưng ta cũng cần, chỉ bằng nhường cho ta đi?"

"Nằm mơi Mười lăm triệu!"

Cổ Vân Nhàn có điên mới nhường.

"Hai mươi triệu!"

Mạt Khánh Thiên nhìn hai người tranh chấp nhau, hờ hững lên tiếng.

Bản thân ông cụ là thầy luyện đan bảy sao của đế quốc Nam Vân, linh thạch nhiều như nước, cộng thêm lợi nhuận có được từ việc kinh doanh Tụ Tiên Các, không thua bất cứ một gia tộc lớn nào. Ông cụ phải giành được viên đan dược này về cho sư phụ mình.

Ba phe thế lực cạnh tranh gay gắt, ai cũng tăng giá!

"Hai mươi triệu linh thạch thượng phẩm, đại sư Mạt hào phóng quát", Vương 'Tâm Nhã trào phúng.

"Ông ta không hào phóng thì còn ai. Số tài sản ông ta tích lũy được mấy năm qua không đùa được đâu, chưa kể sư phụ Cam Kinh Vũ của ông ta đã đến cuối đời, ông ta không thể trơ mắt nhìn sư phụ mình qua bị bệnh qua đời".

Lâm Hiền Ngọc nghiêm túc trả lời.

Vương Tâm Nhã gật đầu.

Cô ta chợt nhận ra Tử Mộc tiên sinh này là một người có lòng dạ thâm sâu, nếu như hẳn luyện chế những loại đan dược thất phẩm khác thì có lẽ hai gia tộc.

lớn và Mạt Khánh Thiên đã chẳng tranh giành dữ dội đến vậy.

Hắn cố tình luyện ra Thông Linh Hồi Tử Đan để đẩy mâu thuẫn giữa ba nhân vật có máu mặt, quyền thế che trời này đến đỉnh điểm.

"Ba mươi triệu!"

Cổ Vân Nhàn tiếp tục báo giá, lần này không giành thì chẳng biết năm nào tháng nào mới có thể gặp lại đan dược như này.

Ông ta không chờ nổi. "Bốn mươi triệu!" "Năm mươi triệu!"

Đại sư Mạt liếc nhìn Cổ Vân Nhàn và Thái Hoàng Dục, thở ra một hơi rồi tuyên bố: "Một trăm triệu!"

ôi... Sảnh đấu giá vang lên những tiếng hít sâu.

Một trăm triệu!

Một trăm triệu linh thạch thượng phẩm là khái niệm gì? Kể cả bốn gia tộc lớn nhất hiện nay cũng phải dành dụm mấy năm mới có được một trăm triệu.

Mạt Khánh Thiên thật sự hạ quyết tâm rồi.

"Một trăm triệu linh thạch thượng phẩm, còn ai tăng giá không?", Mục Vỹ mỉm cười mở miệng nói.

"Vậy tị "Một trăm năm mươi triệu!"

Các vị khách mời chưa thôi xì xầm thì lại có người báo giá.

Lại là Mạnh Quảng Lăng.

Dùng một trăm năm mươi triệu để mua một viên đan dược thất phẩm thượng đẳng, Mạnh Quảng Lăng này xem linh thạch là kẹo sao?

"Hai trăm triệu!"

Quá rõ rồi, Mạt Khánh Thiên cũng không muốn nhường nhịn.

Hai trăm triệu linh thạch thượng phẩm, quả là giàu nứt đố đổ vách.

Lần này Mạnh Quảng Lăng im lặng.

Không phải y không thể lấy hai trăm triệu linh thạch thượng phẩm ra mà vì làm vậy sẽ khiến Lục Ảnh Huyết Tông ở thành Nam Vân cạn kiệt tài lực, không thể vận hành được nữa.

Sau một chốc suy tư, Mạnh Quảng Lăng quyết định từ bỏ.

"Chúc mừng đại sư Mạt mua được Thông Linh Hồi Tử Đan với giá hai trăm triệu linh thạch thượng phẩm”.

Dù cả buổi chỉ có ba vật phẩm được đấu giá nhưng chỉ bấy nhiêu thôi thì cũng đã khiến buổi đấu giá thành công rực rỡ rồi.

Đối với Thông Thần Các, thật sự là có tích cóp mười năm cũng không kiếm nổi hai trăm hai mươi sáu triệu linh thạch thượng phẩm.

Nhưng liệu Thông Thần Các có thể giữ được số linh thạch khổng lồ đó không?


Buổi đấu giá kết thúc, Mục Vỹ rời khỏi sân khấu, vào trong hậu trường. "Tê Minh, sắp xếp ba căn mật thất!" "Ba căn mật thất ạ? Sao thế sư phụ?"

"Bảo con đi sắp xếp thì sắp xếp đi, còn sao với chả trăng!", Mục Vỹ cười mắng: "Hai trăm triệu linh thạch chỉ là món khai vị thôi, tiếp theo mới là kịch hay".

Nói rồi Mục Vỹ đi thay một bộ y phục khác, lúc ra ngoài thấy Tê Minh đang đứng chờ mình sau khi hoàn thành việc được giao.

"Sư phụ à, người đúng là thánh mài!”

'Tề Minh cười hê hê: "Cả ba phe đều tới luôn!"

"Gặp phe nào trước đây ạ?”

"Đoán xem?”

"Con hiểu rồi!", Tê Minh cười tí tởn, nhanh nhẹn rời đi.

Trong ba căn mật thất, người của ba phe thế lực đều được chiêu đãi.

Mạt Khánh Thiên và Mạt Vấn cùng vào trong.

"Đại ca, huynh chắc chắn thầy luyện đan đã luyện ra đan dược thất phẩm này có thể tạo ra loại đan dược chữa trị thương thế của sư phụ chứ?", Mạt Vấn bán tín bán nghỉ: "Năm đó Mục Vỹ đã nói dù đã chuẩn bị đủ dược liệu, cậu ấy vẫn cần hai chúng ta hợp sức mà”.

"Đan dược thất phẩm này thuộc hàng tốt nhất, ta mua nó thứ nhất là vì kéo dài tuổi thọ của sư phụ, có thêm thời gian nghĩ cách, hai là muốn nhìn xem đại sư luyện đan này có tài đến đâu!"

Mạt Khánh Thiên vui vẻ bảo: "Quả nhiên cậu ta không làm ta thất vọng. Nếu như chúng ta đưa phương thuốc của Mục Vỹ cho thầy luyện đan này, nhất định cậu ta sế đồng ý".

"Do huynh cả! Nếu ba năm trước hai chúng ta bảo vệ Mục Vỹ thì đâu đến mức tốn hai trăm triệu linh thạch chứt Giờ thì hay rồi, mất công tốn một đống linh thạch, vừa lòng đại ca chưa?”

"Đề."

Mạt Vấn giận đùng đùng ngồi xuống, không nói nữa.

"Để hai vị đại sư chờ lâu rồi!", đúng lúc đó, cửa mở ra, Tề Minh cười nhẹ: "Vị này chính là thầy luyện đan bậc nhất Thông Thần Các - đại sư Tử Mộc!"

"Không, không phải cậu ấy là thầy luyện khí sao? Sao lại..."

"Đại sư Tử Mộc tinh thông cả luyện khí lẫn luyện đan đấy!", Tê Minh tươi tắn đáp: "Hai vị đại sư có chuyện gì có thể thảo luận với đại sư Tử Mộc".

"Chào hai vị đại sư!", Mục Vỹ hơi cúi người chào hỏi.

Ba năm trôi qua, hắn đã khác xưa. Trước đây hắn bị cảnh giới cầm chân nên mới không thể luyện chế đan dược thất phẩm.

Giờ đây hắn có thiên hỏa và cảnh giới bán bộ Thông Thần. Hắn không còn là Mục Vỹ luôn bị bó tay bó chân nữa mà là Mục Vỹ mạnh mẽ quật khởi.

Khi xưa, Mục Vỹ còn thấy hơi áp lực mỗi khi đối diện với hai người họ. Còn hiện tại hắn đã ung dung hơn nhiều. Có thể nói Mạt Khánh Thiên và Mạt

Vấn đã hoàn toàn dưới cơ hắn, cũng không còn là ngọn núi hắn phải vượt qua trên phương diện luyện đan nữa.
Bình Luận (0)
Comment