Mục Thần

Chương 389

"Xem ra lão trưởng tộc Cổ vội lắm rồi đây!", vào lúc đó, một giọng nói bông đùa vang lên.

Mục Vỹ trong trường bào tím đi vào.

"Nào có nào có, chờ đại sư Tử Mộc một ngày cũng đáng nữa là!", Cổ Vân Nhàn cười thấp thỏm.

"Lão trưởng tộc Cổ có chuyện gì, mời nói thẳng đi!"

"Lão muốn nhờ Tử Mộc tiên sinh luyện chế một viên Thông Linh Hồi Tử Đan, ta ra giá chín mươi triệu!"

Chín mươi triệu á?

Cổ Vân Nhàn này hào phóng hơn Thái Hoàng Dục nhỉ.

"Một trăm triệu, một trăm triệu!"

Cổ Vân Nhàn lập tức tăng giá khi thấy nét mặt Mục Vỹ hơi nghiêm.

Lão ta cũng đâu muốn vậy, do lão sợ Mục Vỹ từ chối quá thôi, dù sao viên vừa rồi được bán tận hai trăm triệu cơ mà.

"Ta đồng ý, nhưng ông phải chuẩn bị vật liệu".

"Chắc chắn rồi!"

Cổ Vân Nhàn cười nhẹ nhõm: "Vậy thì đa tạ Tử Mộc tiên sinh nhé”. "Đa tạ thì không cần đâu!"

Mục Vỹ cười đáp: "Ông hãy thu thập vật liệu nhanh nhất có thể, đan dược sẽ luyện thành sau năm ngày nữa và được gửi đến quý phủ”.

"Được, được!"

Cổ Vân Nhàn hớn hở gật đầu rồi rời khỏi mật thất. "Tê Minh!"

"Gói"

"Năm ngày sau đưa hai viện Thông Linh Hồi Tử Đan này cho hợ', Mục Vỹ vừa nói vừa lấy hai viên đan dược ra, đó là Thông Linh Hồi Tử Đan.

"Thầy Mục đúng là cao tay!"

"Chứ sao, ta luyện đan sao có một viên được. Làm việc đi nào!" "Vâng!"

Phù...

Mục Vỹ thở ra một hơi rồi cười.

Được bốn trăm triệu linh thạch thượng phẩm rồi!

Sau lần này, ba gia tộc kia và Lục Ảnh Huyết Tông đều chịu tổn thất ghê gớm, nhưng đây mới chỉ là bắt đầu thôi.

"Tiếp theo phải đi gặp ông ấy rồi!" Mục Vỹ mỉm cười ra ngoài mật thất. Đêm xuống, sao trời như biển rộng.

Trong phòng luyện đan của Lôi Phong Viện, học viện Thất Hiền.

Không gian tối mịt xung quanh lại gợi về cho Mục Vỹ những hồi ức. Hắn từng cùng bọn học trò trải qua bao gian khó ở nơi này. Giờ đây, những đứa trẻ ấy đã vì hắn mà bỏ mạng gần một nửa tại dãy núi Phá Vân, số còn lại thì

kiên trì ba năm, giữ vững niềm tin trong trắc trở.

Nhưng hiện thực là thế!

Cất bước vào trong viện, Mục Vỹ khẽ thở dài nhìn bóng lưng còng già cỗi kia. Tiếng thở dài ấy làm ông lão đang quét dọn ngẩng đầu.

'Thấy người ở đối diện, Cam Kinh Vũ tưởng mình gặp ảo giác: "Mục Vỹ, cậu còn sống ư?”

"Ø? Không phải, cậu không phải Mục Vỹ!"

Lão Cam lắc đầu, gượng cười: "Già rồi cứ nhận lầm người. Cậu là Tử Mộc tiên sinh nhỉ, sao đến tìm lão vậy?"

"Lão Cam à, quả nhiên ông còn minh mẫn lắm!"

Mục Vỹ dùng cách nói chuyện như ba năm trước, không đổi g

"Cậu... là Mục Vỹ thật à?" "Là ta đây!" Mục Vỹ khẽ mỉm cười, hắn lấy nón xuống để lộ ra gương mặt sạch sẽ.

Mái tóc tím của hắn dần chuyển sang màu đen, đôi mắt tím cũng trở về với sắc màu vốn có.

Dường như đã qua thật lâu. Mục Vỹ đã tháo bỏ ngụy trang lúc này mới thực sự là hắn.

"Cậu...

"Tiểu tử đây may mắn còn sống, đã thế...', Mục Vỹ vừa nói vừa đốt một ngọn lửa tím trong tay: "Còn lấy được Tử Liên Yêu Hỏa!"

"Tử Liên Yêu Hỏal"

Lão Cam run rẩy nhìn ngọn lửa kia: "Quả nhiên, quả nhiên đế quốc Nam Vân có thiên hỏa! Lão phu tìm kiếm nửa đời, không ngờ tiểu tử cậu lại... Ha ha, đúng là tạo hóa trêu ngươi!"

"Đúng là vậy, tạo hóa trêu ngươi thật!"

Mục Vỹ cười đáp: 'Ba năm qua lão Cam thế nào?"

"Già rồi, không dùng được nữa!", Cam Kinh Vũ cười khổ: "Chắc tới ngày là nghẻo trong tiểu viện này luôn".

"Lão Cam cam chịu như vậy sao? Một thầy luyện đan tám sao có tiếng trên cả Thiên Vận Đại Lục cam mà chịu chết ở đây sao?"

Mục Vỹ hỏi dồn: "Vậy Tụ Tiên Các ông vất vả thành lập phải làm sao?" "Thì có Đại Mạt và Tiểu Mạt..."

"Ý ta là Tụ Tiên Các, các lớn nhất Thiên Vận Đại Lục!", Mục Vỹ nghiêm nghị nói.

Nghe vậy, hai tay Cam Kinh Vũ run lên thấy rõ.

"Sao cậu biết?"

"Ông không cần quan tâm vì sao ta biết. Là người thành lập các lớn nhất Thiên Vận Đại Lục nhưng khi bị hãm hại lại muốn sống hết quãng đời còn lại trong cô độc tại Lôi Phong Viện nhỏ nhoi này, có đáng không chứ?”

Mục Vỹ tiến lên một bước rồi tiếp tục thuyết phục: "Dù ông không còn bận lòng gì nữa nhưng còn những người thật lòng đặt niềm tin vào ông thì sao?”

"Như ta này, cứ cho là ta có thể đặt mọi thù hận xuống đi, nhưng còn những đứa học trò ta từng dạy dỗ, những học trò đã chết vì ta, những người họ Mục đã chết vì ta, thậm chí là cha ta phải làm sao? Thế nên ta quay lại đây vì họ, vì để khiến kẻ thù hiểu một điều, rằng Mục Vỹ ta đầu đội trời chân đạp đất, chúng không gánh nổi hậu quả khi chọc vào ta đâu!"

Cam Kinh Vũ nghe Mục Vỹ nói vậy thì cười khổ: "Cậu đã trưởng thành hơn nhiều rồi, khác trước đây nhiều lắm!"

"Tụ Tiên Các, ta cần Tụ Tiên Các. Chỉ cần ông đồng ý, ta có thể lập tức luyện chế Vạn Cân Tục Gốt Đan để trị độc trong người ông".

Mục Vỹ tràn trề niềm tin.

"Nếu ta không đồng ý thì sao!", lão Cam nở nụ cười.

"Ông sẽ đồng ý!", Mục Vỹ đáp một cách chắc nịch: "Vì thầy luyện đan nào cũng có niềm kiêu hãnh của mình, dù muốn buông xuôi thì sự kiêu hãnh ấy vẫn không biến mất. Ông từng chịu mọi sự giằng xé, ông nói mình đã buông bỏ nhưng thực tế đâu phải vậy!"

Câu nói của Mục Vỹ làm Cam Kinh Vũ sững sờ.
Bình Luận (0)
Comment