Mục Thần

Chương 395

"Có chuyện gì vậy?”

Cửa mở, Vương Tâm Nhã nhẹ nhàng vào phòng, đôi chân thanh mảnh xinh đẹp hiển lộ dưới làn váy tím ngắn.

"Không có gì đâu! Thầy... Tử Mộc tiên sinh bị bệnh, gần đây làm việc hơi vất vả nên xuất hiện vài vấn đề nhỏ ấy mà", Tê Minh vội vàng đáp.

Cậu ấy sợ Vương Tâm Nhã nhận ra có điều khác thường nên hơi luống cuống.

Nhưng Vương Tâm Nhã tỉnh ý như thế, sao không để ý đến biểu hiện kỳ lạ của họ được.

"Tử Mộc tiên sinh vừa đến là các ngươi cứ sao sao, để ta xem khuôn mặt của Tử Mộc tiên sinh này thế nào".

Vương Tâm Nhã tiến lên vén tấm lụa trên mặt Mục Vỹ ra. "Các chủ..."

'Tề Minh chạy đến ngăn cản nhưng Vương Tâm Nhã lách người, đột ngột tăng tốc độ. Không ai ngờ cô ta xuất thủ một cách bất thình lình như vậy.

Lụa che mặt bị lột xuống. Nhìn khuôn mặt trắng tái và đôi môi mím chặt của người đang ngủ mê man, Vương Tâm Nhã chỉ cảm thấy toàn thế giới đều quay cuồng.

"Mục Vỹ... Mục Vỹ, là Mục VỹI"

Vương Tâm Nhã nhìn người đó, run rẩy vươn ngón tay ngọc lại gần gương mặt thanh tú kia.

Qua ba năm, Mục Vỹ còn sống, vẫn còn hiện diện trước mặt cô ta.

"Các ngươi biết hết, tất cả mọi người đều biết, chỉ mình ta là không..., Vương 'Tâm Nhã cười buồn nhìn Mục Vỹ.

"Các chủ... thầy Mục..."

Tề Minh bối rối giải thích.

"Thầy ấy bảo các ngươi không được nói cho ta biết chứ gì?', Vương Tâm Nhã chế giễu: "Các ngươi đều gạt ta, nhưng giờ ta đã biết thầy ấy còn sống rồi, sẽ không để thầy ấy chết nữa!"

Vương Tâm Nhã nhìn Mục Vỹ nằm trên giường với vẻ quyết tâm.

"Tất cả mọi người ra ngoài hết đi!"

"Các chủ..."

"Ta có cách chữa khỏi cho thầy ấy. Thầy mất máu quá nhiều lại còn là mất tinh huyết bản mệnh, các ngươi không muốn thầy ấy chết thì ra ngoài đi!"

"Nhưng..."

"Không nhưng nhị gì cả!", Vương Tâm Nhã lớn tiếng: "Đã nói là ta có cách, ra ngoài!"

Thấy cô ta nổi giận, nét mặt những người khác đều thay đổi. Họ chắp tay rồi rời đi.

Suốt ba năm nay, dù phải chịu đủ loại áp lực nhưng Vương Tâm Nhã vẫn luôn giữ vẻ mặt ôn hòa, không ngờ lần này cô ta lại nổi giận.

Vương Tâm Nhã nhìn theo hướng họ ra ngoài, trên mặt lộ vẻ kiên định.

Tròn một canh giờ trôi qua, cửa phòng mở, Vương Tâm Nhã xuất hiện trước. mặt mọi người với bộ váy tím ngắn đó.

Nghĩ đến chuyện mình và Mục Vỹ đã làm vừa rồi, những người khác thì đứng ở bên ngoài, Vương Tâm Nhã dần đỏ mặt, cúi đầu nói: 'Mục Vỹ hản là không sao rồi, nghỉ ngơi mấy ngày là được. Các ngươi đừng lo nữa".

Dứt lời, cô ta cúi đầu rời đi.

Mọi người nghe vậy vội vàng vào phòng xem Mục Vỹ thế nào, thấy đúng là khuôn mặt hắn đã hồng hào trở lại mới yên lòng.

"Hai tỷ muội Vương Tâm Nhã và Vương Hinh Vũ không rõ lai lịch, không biết có vấn đề gì không đây..."

"Vương Hinh Vũ ta không biết nhưng Vương Tâm Nhã thì chúng ta đều thấy những cố gắng của cô ấy trong ba năm qua mà, chắc chắn không hại thầy Mục đâu. Chờ thầy Mục tỉnh lại rồi nói chuyện này sau".

Gian phòng dần chìm vào yên lặng.

"Chuyện gì mà chờ ta tỉnh rồi mới nói?", Mục Vỹ chợt mở mắt, tỏ ra sầu muộn: "Mới mơ đạt đến cảnh giới thiên nhân hợp nhất với một mỹ nhân là các trò đi vào ba la bi bô, muốn ăn đòn phỏng".

"Hả? Ủa thầy, thầy gặp mộng xuân ạ?"

"Nhà ngươi điên àI"

Mục Vỹ ho sù sụ rồi mắng: "Cuối cùng là sao đấy? Ta cứ tưởng ta chết rồi chứ, đứa nào giỏi ghê..."

"Là Vương Tâm Nhã đấy ạ!"

'Tề Minh lúng túng báo cáo: "Cô ấy tự nhiên xuất hiện, bọn con không phòng trước nên... bị phát hiện rồi. Mà vừa rồi cô ấy đuổi bọn con ra ngoài, nói là có cách chữa thương cho người”.


"Các trò ra ngoài hết đi, ta phải nghỉ ngơi đã, đầu hơi choáng".

"Vâng!"

Mục Vỹ trông khá mệt mỏi, họ không dám nán lại lâu, mau chóng đứng dậy rời đi.

Cửa vừa đóng, Mục Vỹ lập tức vươn hai tay ra, ngửi được hương hoa hồng kia thì mặt tái mét.

Bình Luận (0)
Comment