Mục Thần

Chương 410

Đối với võ giả, linh thạch là tài nguyên quan trọng nhất dùng trong tu luyện và giao dịch.

Chỗ linh thạch đó cũng là cám dỗ lớn nhất với họ lúc này. "Giết!"

Trong nháy mắt, tiếng đao kiếm chém nhau vang vọng khắp đế quốc Nam Vân.

'Trên vùng trời của đế quốc Nam Vân ở Thiên Vận Đại Lục, hai bóng người đang phi hành với tốc độ rất nhanh.

"Vấn Thiên sư huynh!”

Bỗng dưng có một bóng người bay tới sau hai người, la lên: "Vấn Thiên sư huynh, tông môn nhận được tín hiệu cầu cứu, báo rằng Thánh Đan Các ở đế quốc Nam Vân đã bị tấn công, hình như là quân của Lục Ảnh Huyết Tông!"

"Đế quốc Nam Vân sao, cố hương của Tần sư muội đây mà?”, Bắc Nhất Vấn Thiên chưa kịp lên tiếng thì người thanh niên bên cạnh cười nói.

"Vậy à?"

Bắc Nhất Vấn Thiên mỉm cười: "Sư phụ cảm nhận được khí tức của thiên hỏa nên bảo chúng ta quay lại đây một chuyến nhưng chẳng tìm được gì cả. Cũng được, đến cố hương của Tần sư muội xem nào”.

"Vấn Thiên huynh, nghe nói năm xưa phải vất vả lắm mới khiến Tân sư muội gia nhập Thánh Đan Tông, hình như sư muội có một lang quân như ý ở đế quốc Nam Vân".

"Đúng vậy, người đó..."

Khung cảnh ba năm trước hiện về trước mắt Bắc Nhất Vấn Thiên.

Đêm đó, nếu sư phụ không xuất hiện thì hắn ta đã bị người thanh niên tên Mục Vỹ kia giết chết rồi. Khí tức kinh khủng và sự liều mạng của kẻ đó khiến hắn ta cũng phải hãi hùng.

Nhưng đã ba năm trôi qua, tất cả đều đổi thay, hắn ta đã khác ba năm trước, còn Mục Vỹ kia...

Lần này tiện thể ghé qua đế quốc Nam Vân rồi trừng trị hắn luôn cho thỏa!

"Khi Tân sư muội vào Thánh Đan Tông được trưởng lão Tử Vũ Di nhận làm đệ tử quan môn, ngay cả tông chủ cũng không nỡ buông một lời khiển trách với sư muội. Nghe nói trong ba năm qua, rất nhiều đệ tử trong tông môn mang lòng ái mộ nhưng đều bị sư muội phớt lờ, không biết Vấn Thiên huynh..."

"Liễu Vô Tâm, ngươi không thấy mình nhiều chuyện lắm sao?"

Mặt Bắc Nhất Vấn Thiên lạnh đi, giọng cũng trầm xuống hẳn.

Liễu Vô Tâm mỉm cười, không nói gì thêm nữa.

Bắc Nhất Vấn Thiên là đệ tử chân truyền đệ nhất Thánh Đan Tông, thanh danh hiển hách, các tông môn lớn trong Thiên Vận Đại Lục đều biết đến hắn ta.

Nhưng từ khi Tân Mộng Dao vào Thánh Đan Tông vào ba năm trước, những đệ tử chân truyền kiêu ngạo bản thân là thiên tài đều dốc sức theo đuổi cô.

Bắc Nhất Vấn Thiên cũng không ngoại lệ.


Chẳng qua tất cả bọn họ đều thất bại, hắn ta cũng chung số phận.

Tần Mộng Dao chẳng đếm xỉa gì đến danh tiếng đệ tử chân truyền mạnh nhất của Bắc Nhất Vấn Thiên.

Chưa kể, ba năm qua Tần Mộng Dao còn nổi tiếng với thiên phú vượt trội, kết hợp với thần phách thì quả thật dùng từ xuất chúng cũng không đủ để hình dung cô.

Đã thế thực lực còn tiến bộ từng ngày.

Trong tông môn bắt đầu có người đồn rằng Tân Mộng Dao trở thành đệ tử chân truyền của trưởng lão Tử Vũ Di có lẽ là vì... muốn giành chỗ của Bắc Nhất

Vấn Thiên, nhòm ngó vị trí đệ tử chân truyền đệ nhất Thánh Đan Tông.

"Để xem thằng vô dụng mà Tần sư muội ngày đêm mong nhớ đã đến cảnh giới nào rồi!"

Bắc Nhất Vấn Thiên mau chóng đổi hướng, bay về phía thành Nam Vân... Giờ phút này, tại Thánh Đan Các, thành Nam Vân.

Tính đến thời điểm hiện tại, số lượng võ giả của bốn thế lực lớn chỉ còn dưới một nghìn người.

Đồng thời, đội quân Lục Ảnh Huyết Tông phía đối diện cũng còn không đến mười nghìn người.

Trong trận giao chiến này, dù mười Đường Khẩu chiếm thế thượng phong với số lượng một trăm nghìn người cũng chịu thương vong nặng nề.


Song họ vẫn vui mừng với kết quả nhận được sau khi trả cái giá thảm khốc ấy.

Mất người thì có thể chiêu binh mãi mã lại, chỉ cần đế quốc Nam Vân triệt để thuộc về tay Lục Ảnh Huyết Tông thì tài nguyên còn có thể tái sinh.

"Mộ Bạch, ông còn chiêu gì nữa không th:

'Thấy quân của bốn thế lực đều mệt mỏi và kiệt sức, Mạnh Quảng Lăng hừ lạnh, nói.

"Mạnh Quảng Lăng, ngươi đừng nghĩ mình là con của tông chủ Lục Ảnh Huyết Tông thì có thể muốn gì làm nấy. Thánh Đan Các thuộc Thánh Đan Tông, ngươi hành xử kiểu đấy là khiêu khích Thánh Đan Tông!"

Mộ Bạch thở hổn hển đáp, trên người ông ta đầy rẫy vết thương.

Ông ta đã phát tín hiệu cầu cứu, nhưng dù Thánh Đan Tông phái cao thủ đến đây cũng phải mất rất nhiều thời gian.

Giả sử trùng hợp có đệ tử gần đó, dù họ chạy đến tiếp viện cũng khó bảo vệ được Thánh Đan Các trước sự áp đảo về nhân số của Lục Ảnh Huyết Tông.

"Thánh Đan Tông bá chiếm kinh tế trên Thiên Vận Đại Lục quá lâu rồi, nới tay cho kẻ khác cũng được một chén canh với chứ".

Mạnh Quảng Lăng chẳng quan tâm. "Giết!"

Y ra lệnh. Đội quân Lục Ảnh Huyết Tông đăng sau bay vụt đến, thẳng tiến đến quân của Thánh Đan Các.

"Ha ha, Thánh Đan Tông ta giành hết mối làm ăn trên Thiên Vận Đại Lục là do có đủ bản lĩnh thôi, nếu Lục Ảnh Huyết Tông đủ tài năng thì cứ làm đi, ai cấm đâu!"

Đúng lúc đó, ba người bay từ trên bầu trời xuống.

Người cầm đầu có khuôn mặt như tượng tạc, mái tóc dài buộc gọn ở sau gáy, hai tay chắp sau lưng. Tất cả đều toát lên vẻ tiêu sái và xuất trần.

"Bắc Nhất Vấn Thiên!"

Mục Vỹ nhìn người nọ. Hắn quen mặt kẻ này lắm.

Từng hình ảnh của ba năm trước vẫn còn rõ ràng trước mắt.

"Mạnh Quảng Lăng, ngươi cút sang chỗ khác đi!"

Bắc Nhất Vấn Thiên khoát tay, hờ hững nói: "Ba năm qua chẳng thấy bóng dáng ngươi đâu, hóa ra là núp trong đế quốc Nam Vân, ta thấy mà mất mặt giùm'.

"Sao mới Thông Thần tầng thứ sáu thế, cảnh giới của ngươi vẫn lẹt đẹt đến đáng thương..."

"Còn đỡ hơn kẻ cảnh giới Thông Thần tầng thứ nhất mà suýt bị tên rác rưởi tầng thứ mười thân xác giết như ngươi vào ba năm trước!", Mạnh Quảng Lăng cười mỉa mai: "Không ai tung tin chuyện này ở Thánh Đan Tông của ngươi hả Bắc Nhất Vấn Thiên?"

Bình Luận (0)
Comment