Mục Thần

Chương 44


“Ha ha…”
Thấy Mục Vỹ dùng cơ thể đón thấy công kích của Sinh Tử Hoang Ấn, Đông Phương Ngọc nhịn không được bật cười nói: “Mục Vỹ, ngươi càng mạnh chứng tỏ bảo bối trong người ngươi càng lợi hại.

Lần này giết ngươi đoạt được bảo bối của người, thiên tài đệ nhất thành Bắc Vân này chỉ có thể là ta!”
“Không ngờ thầy lại là kẻ mặt người dạ thú như vậy!”, đôi mắt hạnh đào của Diệu Tiên Ngữ giận dữ trừng to nhìn Đông Phương Ngọc, chỉ muốn xông lên giết chết hắn ta.

Nhưng dù hiện giờ Đông Phương Ngọc đã kiệt sức, cô ta vẫn biết rõ mình mới có cảnh giới Dịch Cân, hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn ta.

“Giết ta?”
Đông Phương Ngọc quay lưng lại, mấp máy môi, giọng nói khàn đặc: “Ngươi cũng xứng sao? Nếu ông nội ngươi không phải là đại sư Diệu Thanh, ngươi là cái thá gì? Hơn nữa ta giết ngươi rồi, không ai biết được chuyện xảy ra ở đây.

Sau khi quay về thành Bắc Vân, ta có thể nói là Mục Vỹ có ý đồ xấu với người, đúng lúc thầy Cận Đông nhìn thấy, kết quả bị Mục Vỹ diệt khẩu.

Đúng lúc ta đi ngang qua, ra tay giết Mục Vỹ.

Chỉ là Mục Vỹ lên cơn điên, kéo ngươi chết cùng!”
“Nhiều đúng lúc như vậy sao? Ngươi nghĩ hay thật đấy!”
“Với danh tiếng của ta, dù có nhiều đúng lúc như vậy thì toàn bộ thành Bắc Vân cũng sẽ không có bất kỳ ai nghi ngờ!”, Đông Phương Ngọc ngạo nghễ nói.

“Hừ, ngươi đúng là không biết xấu hổ!”
Đông Phương Ngọc vừa dứt lời, một giọng nói đột nhiên vang lên.

“Mục Vỹ!”
Hắn ta quay lại thấy Mục Vỹ không chút tổn hại ung dung đứng dậy, toàn thân lập tức cứng đờ.


“Không thể nào! Ngươi đã bị Sinh Tử Hoang Ấn của ta đánh trúng, không thể sống sót được.

Rõ ràng ta đã phá vỡ lá chắn và đao của ngươi.

Làm sao cơ thể của ngươi có thể chịu được sức mạnh của Sinh Tử Hoang Ấn?”
“Nếu đổi thành cơ thể yếu nhớt của ngươi chắc chắn không chịu nổi, nhưng ta thì khác!”
Khóe miệng Mục Vỹ rỉ máu.

Hắn kiên cường đứng lên.

“Thầy Mục!”
Trông thấy Mục Vỹ đứng dậy như kỳ kích, trái tim của Diệu Tiên Ngữ mới ổn định lại.

Chẳng biết từ bao giờ cô ta đã giàn giụa nước mắt.

Sự sống chết của Mục Vỹ không chỉ liên quan đến tính mạng của hắn mà còn cả cô ta.

Với cảnh giới của Mục Vỹ, rõ ràng hắn có thể chạy trốn khi gặp Cận Đông và Đông Phương Ngọc.

Thế nhưng hắn lại không làm như vậy.

“Đồ vô dụng, chết đi cho ta!”
Đông Phương Ngọc lại nâng tay lên, muốn ngưng tụ chân nguyên vào lòng bàn tay thêm lần nữa.

Phù phù…
Chỉ có tiếng vang cực nhỏ.

Chân nguyên ở lòng bàn tay hắn ta đột nhiên bị dập tắt.

“Ngu xuẩn.

Liên tục đánh Toái Ấn, Di Thiên Ấn và Sinh Tử Hoang Ấn của Bát Hoang Ngâm, ngươi nghĩ mình còn chân nguyên sao?”, Mục Vỹ bình thản nói như đã tính toán từ trước.

“Ngươi…”
Không sai, dù sao hắn ta cũng chỉ mới tới cảnh giới Ngưng Nguyên - tầng thứ bảy của thân xác.

Số lượng chân nguyên trong kinh mạch có hạn.

Nếu hắn ta đột phá tới cảnh giới Tụ Đan - tầng thứ tám của thân xác, có thể hội tụ chân nguyên ở đan điền thì đánh ra ba, năm lần Bát Hoang Ngâm cũng không thành vấn đề.

“Đáng ghét!”
Đông Phương Ngọc không ngờ Mục Vỹ bị Sinh Tử Hoang Ấn đánh trúng mà vẫn có thể sống sót!
“Hừ, cho dù là vậy, chắc chắn trong người ngươi cũng không còn bao nhiêu chân nguyên, ngươi còn phải hứng chịu công kích của Sinh Tử Hoang Ấn.


Ta không tin ngươi vẫn có thể đấu với ta thêm trận nữa!”
“Xin lỗi!”
Mục Vỹ mỉm cười, chân nguyên ngưng tụ bao bọc lấy hai nắm đấm.

Lá chắn Không Minh và lưỡi đao Không Minh lại xuất hiện trên tay hắn.

“Sợ là phải khiến Đông Phương công tử thất vọng rồi!”
Cái gì?
Trông thấy Mục Vỹ vẫn còn chân nguyên, mặt Đông Phương Ngọc xám xịt.

Đây là chuyện gì?
Mục Vỹ chưa đạt tới tầng thứ bảy của thân xác đã có chân nguyên trong người đã là khó tin.

Bây giờ Đông Phương Ngọc đã tiêu hao hết chân nguyên, vậy mà Mục Vỹ vẫn có thể không ngừng ngưng tụ chân nguyên.

“Nào, ta đứng đây cho ngươi đánh đấy!”
Mục Vỹ gõ đao vào lá chắn, phát ra tiếng leng keng, giễu cợt nói.

“Mục Vỹ, lần này ta trúng kế của ngươi.

Lần sau ta nhất định sẽ không tha cho ngươi đâu!”
Vừa nói, Đông Phương Ngọc vừa bay lên không trung định bỏ chạy.

“Muốn chạy sao?”
Thấy thế, Mục Vỹ lập tức phi lưỡi đao Không Minh trong tay ra ngoài.

“Phập” một tiếng, lưỡi đao đâm trúng đùi hắn ta.

Hắn ta ngã lăn ra đất, máu chảy ròng ròng.

“Mục Vỹ, ngươi đừng khinh người quá đáng!”
“Ngươi muốn giết ta, chẳng lẽ còn không cho ta giết ngươi hả?”, Mục Vỹ cười lạnh một tiếng.


“Tại ngươi ép ta!”
Trông thấy Mục Vỹ cười lạnh, Đông Phương Ngọc như hạ quyết tâm làm gì đó, nghiến răng nghiến lợi nói.

Dứt lời, hắn ta bò lồm cồm dậy, không thèm nhìn vết thương trên đùi, mặt mũi dữ tợn nhìn Mục Vỹ.

“Ngươi đã không cho ta sống, ta sẽ kéo ngươi chết chung!”
“Bát Hoang Ngâm, lấy thân làm ấn, Ấn Thiên Diệt Địa!”
Đông Phương Ngọc rít gào, cơ thể nổ vang.

Tiếng lộp bộp trong từng đường kinh mạch của hắn ta vang lên không dứt.

Giờ đây, dường như hắn ta đang dùng kinh mạch của mình để nhóm lửa.

“Ngươi xuống địa ngục với ta đi!”
Bên ngoài cơ thể của Đông Phương Ngọc bốc lên khói đen.

Làn khói đen không ngừng thiêu đốt tạo nên một đốm lửa màu đen.

Lúc này, cơ thể Đông Phương Ngọc cũng dần tan biến.

Chỉ là một luồng khí tức chết chóc không ngừng tràn về phía Mục Vỹ theo từng tia lửa đen.



Bình Luận (0)
Comment