Mục Thần

Chương 461

Uỳnh...

Ngay lúc này, tiếng nổ ầm chợt phát ra từ trong Vạn Quỷ Phủ Quật. Toàn bộ cung điện rung chuyển như sắp sụp đổ.

"Khốn kiếp! Quấy rầy đúng lúc quá thểi" Mục Vỹ điên tiết thầm chửi thề, bực mình ra mặt. "Mặc kệ đi huynh".

Tần Mộng Dao chợt ngẩng đầu nhìn Mục Vỹ với đôi mắt mơ màng, quả quyết nói.

Mục Vỹ cũng mặc xác không quan tâm, vùi đầu cày cấy.

Trong phó điện diễn ra cảnh xuân ướt át, đẩy đưa kịch liệt. Cũng lúc này, khung cảnh trong một phó điện khác cũng đang gay cấn dữ dội như thế.

Sau khi những người khác đến phó điện nơi người của đảo Thiên Tà bỏ mạng, họ thấy được các thi thể đã biến thành địa khí và đan dược như dự đoán.

Đáng ngạc nhiên là nơi xác Bất Hủ Dịch biến mất xuất hiện một món thiên khí. "Kính Phong Hồi!"

"Kính Phong Hồi, bảo vật trấn môn Phượng Hồi Môn vạn năm trước đây mài" "Thiên khí hạ phẩm, trời ơi, thiên khí hạ phẩm kìal"

Nhìn chiếc gương yên lặng đứng dưới đất, khuôn mặt của các đệ tử thế lực lớn ở đây đều đỏ lên.

Thiên khí hạ phẩm! Nó có nghĩa là gì?

Thế lực nào ở Trung Châu mà có được một món thiên khí là đủ để trở thành tổ chức hàng đầu, chỉ thua một số thế lực siêu cấp mà thôi.

Món thiên khí này quả là có sức hấp dẫn trí mạng đối với bọn họ.

Một cuộc chiến cướp đoạt lập tức nổ ra giữa các thiên kiêu của sáu thế lực lớn là Lôi Thần Cốc, Thánh Đan Tông, nhà họ Vỹ, điện Tam Cực, thánh địa Trì Dao, Lục Ảnh Huyết Tông.

Họ nhất quyết không nhân nhượng một món thiên khí thậm chí là địa khí nào.

Dù họ lấy được thiên khí hạ phẩm cũng phải giao cho tông môn, nhưng nếu là địa khí cực phẩm thì họ có thể lấy làm của riêng.

Ai mà khước từ nổi cám dỗ lớn lao ấy!

Cuộc tranh giành ngày một dài hơn, bầu không khí cũng trở nên máu lửa.

Một bên khác, Mục Vỹ và Tân Mộng Dao cũng đang quấn quýt cháy bỏng từng phút từng giây, phó điện chìm trong lửa tình vồn vã như sắp hòa tan trong

hơi nóng.

Trong cơ thể Mục Vỹ ẩn chứa thiên hỏa Tử Liên Yêu Hỏa, trong Tân Mộng Dao là thần phách Băng Hoàng.

Hỏa và băng kết hợp với nhau càng tăng thêm sức mạnh!

Trong quá trình nước lửa giao hòa, Mục Vỹ dần nhận ra một chuyện khó †ưởng tượng nổi.

Thuộc tính băng và hỏa trong cơ thể mỗi người đang không ngừng kết hợp với nhau, một nguồn sức mạnh đặc thù lớn dần sau những lần hợp hoan của hai người.

Cảm giác này hết sức kỳ diệu!

Cả hai đều cảm nhận được một cách rõ ràng!

Sau một hiệp, Mục Vỹ ngồi dưới đất hồi tưởng, trâm tư cả buổi.

"Muội có cảm nhận được sức mạnh kỳ lạ vừa rồi không?", Mục Vỹ hỏi Tân Mộng Dao.

Dư âm cao trào còn vấn vương trên mặt Tân Mộng Dao, cô ngượng ngùng gật đầu. Mục Vỹ thấy gương mặt xinh đẹp của Tân Mộng Dao phơn phớt hồng, trong lòng lại rạo rực.

Bọn đệ tử Thánh Đan Tông mà thấy dáng vẻ ban nãy của mỹ nhân lạnh như sương giá trước giờ họ chỉ dám nhìn ngắm từ xa, không thể khinh nhờn thì chắc

cả đám nhảy lầu tự sát quá!

"Thứ sức mạnh này lạ thật..."

"Huynh thấy bức họa ở đại điện rồi chứ?", Tân Mộng Dao thắc mắc: "Muội cứ thấy cái người trong bức tranh đó là lạ thế nào, giống như... gặp ở đâu rồi

Nghe vậy, lòng Mục Vỹ giật thót. Giống như... gặp ở đâu rồi?

Người trong bức tranh cuộn kia là hắn, sao Tân Mộng Dao từng gặp được? Khả năng duy nhất chính là thần phách Băng Hoàng trong cơ thể cô...

Mặt Mục Vỹ toát mồ hôi, dường như hắn đã nghĩ đến điều gì. "Không thể nào!"

"Cái gì không thể nào?", Tân Mộng Dao nghiêng đầu, lọn tóc dài trên vai buông thõng che đậy phong cảnh trước ngực.

"Không có gì đâu".

Mục Vỹ nhẹ nhàng cười: "Chắc làm thêm một lần nữa là huynh sẽ tìm được nguyên nhân đấy".

Vừa dứt câu, hắn trở mình đè lên. Cuộc chiết lảnh của Tân Mộng Dao.

iếp tục trong tiếng kêu lanh Lần trước kết hợp với Vương Tâm Nhã, thực lực của cô ta được tăng lên nhờ sức mạnh trong người hắn đã đủ gây ngạc nhiên rồi.

Lần này kết hợp với Tân Mộng Dao, hai bên đều cảm nhận được sức mạnh này, Mục Vỹ càng rúng động hơn.

Dường như những biến hóa này xảy ra do Tru Tiên Đồ chứ không phải do thân thể hắn.

Mấy hiệp qua đi, tiếng nổ rung trời bên ngoài vẫn văng vắng bên tai.

Có vẻ cuộc chiến ngoài kia đã quyết liệt hơn rồi.

"Đến lúc rồi!", sau khi mặc y phục, Mục Vỹ vui vẻ nói.

"Là sao thế huynh?"

"Bọn ngoài kia đang đánh nhau đó!", Mục Vỹ cười tươi: "Bọn họ tưởng giết người là mấy món địa khí thậm chí là thiên khí khủng đó nhảy ra thật chắc? Đúng  là nằm mơ giữa ban ngày!"


Dứt lời, Mục Vỹ nắm lấy bàn tay ngọc ngà của Tần Mộng Dao. Một bức họa xuất hiện trong thức hải hai người.

Trong bức họa là cuộc chém giết đẫm máu trong một phó điện khác. Quân số vốn hơn bảy trăm người nay chỉ còn chưa đến hai trăm.

Trên mặt đất chất đống bảy, tám trăm món địa khí và thiên khí, thậm chí là linh đan diệu dược và võ kỹ.

Thấy cảnh này, Tân Mộng Dao há hốc mồm.

Bình Luận (0)
Comment