Mục Thần

Chương 480

“Ha ha... Lục Khuê tiên sinh hà tất phải nóng giận thế, vị Quỷ tiên sinh này là người rất nổi tiếng, Huyết công tử không phải đối thủ cũng là chuyện bình thường mà!.

Đúng lúc này, một bóng người đi từ bên ngoài tửu lâu vào, người đó gập chiếc quạt xếp lại rồi cười nói.

Người đó mặc trường sam màu xanh, gương mặt tươi cười, dáng dấp thanh cao như ngọc, vừa đi vào trong, dường như đã khiến cho tửu lâu này trở nên sáng chói hơn.

“Thánh Tâm Duệt”

“Thánh Tâm Duệ là ai?”

“Con trai tông chủ Thánh Vũ Dịch của Thánh Đan Tông chứ ai. Người này biến mất mười năm không tung tích, không ngờ bây giờ lại xuất hiện”.

Trông thấy người đó, Lí Trạch Lâm ngạc nhiên nói: “Thánh Tâm Duệ từ nhỏ đã có tiếng là thiên tài luyện đan, năm mười sáu tuổi đã có thể luyện chế đan dược tứ phẩm, nhưng mười năm sau lại bặt vô âm tín. Sau đó, Thánh Đan Tông đã xuất hiện một thiên tài là Bắc Nhất Vấn Thiên nên tiếng tăm của gã cũng dần chìm xuống!”

“Thánh Tâm Duệ...”

Mục Vỹ mỉm cười, nhưng vẫn đứng bất động sau lưng Tần Mộng Dao và Vương Tâm Nhã.

“Thánh công tử!”

Trông thấy Thánh Tâm Duệ, Lục Khuê chắp tay rồi cười nói: “Thánh công tử biến mất mười năm bây giờ mới xuất hiện thật khiến người ta bất ngờ, chắc tài năng luyện đan của cậu đã đạt đến cấp thông thiên rồi chứ?”

“Lục Khuê tiên sinh cứ đùa, cách đây không lâu, ta vừa luyện chế một viên

đan dược bát phẩm hạ đẳng thôi, đúng là xấu hổ”, Thánh Tâm Duệ mỉm cười nói. “Bát phẩm hạ đẳng ư? Trời ạt”

“Luyện chế được đan dược bát phẩm thì giỏi hơn cả các trưởng lão nòng cốt của Thánh Đan Tông rồi!”

“Đúng vậy, nghe nói các phó Thạch Trung Nguyên của Tụ Tiên Các cũng mới luyện chế được đan dược bát phẩm, tương lai Thánh công tử này... chắc chắn sẽ là một thầy luyện đan chín sao, khéo còn mười sao ý!”

Nghe Thánh Tâm Duệ nói vậy, mọi người có mặt ở đó đều tỏ vẻ khiếp sợ.

Thánh Tâm Duệ vẫn giữ nụ cười thản nhiên, nhưng vẻ đắc ý trong mắt thì hiển hiện rõ ràng.

Ánh mắt đó hướng về phía đám người của điện Tam Cực.

Từ xưa tới nay, mỹ nữ luôn là đối tượng thu hút người khác nhất, có được sự sùng bái của mỹ nữ là điều mà biết bao thiên tài mơ ước.

Thánh Tâm Duệ nghĩ mình là thầy luyện đan tám sao, có thể coi là thiên tài xuất chúng, vì thế chắc chắn Vương Tâm Nhã và cô gái bên cạnh sẽ có ánh mắt kinh ngạc và sùng bái.

Nhưng khi gã nhìn sang thì nụ cười trên mặt đã trở nên gượng gạo rồi cứng đờ. Vương Tâm Nhã và Tần Mộng Dao đang nhìn thực đơn như thể suy nghĩ xem

nên chọn món gì ngon, căn bản không quan tâm gì tới phía này.

“Cứ ra vẻ đi, để ta xem các cô diễn trò được đến bao giờ!”, Thánh Tâm Duệ then quá hoá qiân lẩm bẩm.

'Trông thấy dáng vẻ không hề quan tâm của nhóm Tân Mộng Dao, Dương Dương Dương cũng thấy khó hiểu.

“Thầy luyện đan tám sao đấy! Dù là tám sao hạ đẳng thì cũng rất siêu mà, sao mọi người không ngạc nhiên chút nào thế?” Dương Dương Dương không thể nhịn được nữa nên hỏi.


“Có gì đáng ngạc nhiên nào?” Vương Tâm Nhã ngẩng đầu lên, bâng quơ nói: “Huynh không biết à? Ngày xưa, Vỹ ca từng luyện chế một viên đan dược cửu phẩm để cứu Tiêu Doãn Nhi đấy!”

“Phụt..”

Nghe thấy thế, Dương Dương Dương vừa uống một ngụm trà lập tức phun ra.

“Cái gì? Hắn luyện chế đan dược cửu phẩm ư?”

Dương Dương Dương biết Mục Vỹ rất giỏi, nhưng y không ngờ Mục Vỹ cũng là một tay luyện đan cừ khôi.

“Huynh ấy, toàn ngạc nhiên mấy chuyện vớ vẩn!”

Lí Trạch Lâm cười khổ nói: “Ngày xưa, Mục Vỹ còn từng luyện chế một món địa khí hạ phẩm, cậu cũng không biết chuyện này à?”

“Cái gì? Địa khí hạ phẩm?”

Dương Dương Dương vỗ ngực, lấy hơi nói: “Mẹ ơi, hết chịu nổi rồi! Thầy luyện địa khí hạ phẩm, thầy luyện đan chín sao, trời ạ! Mục Vỹ này đúng là yêu quái, hình như hắn chưa tới hai tư tuổi đúng không? Trời ơi! Còn siêu hơn cả Thánh công tử nữa!”

“Huynh xem lại mình đi, huynh có biết Quỷ tiên sinh của chúng ta là ai không?”, Vương Tâm Nhã mỉm cười nhìn Mục Vỹ ở phía sau rồi nói: “Quỷ tiên sinh chính là bằng hữu tốt của Mục Vỹ, cũng là thầy luyện đan chín sao đấy!”

“Trời đất!”, Dương Dương Dương kinh ngạc nói: “Bây giờ, thầy luyện đan chín sao rẻ rúng thế sao mà ai cũng có thể làm thế? Hộ vệ của hai cô cũng là thầy luyện đan chín sao... Chuyện này...”


Thành Phù Dư, Đăng Thiên Phủ.

Gần hai mươi năm trở lại đây, Đăng Thiên Phủ đã phát triển nhanh chóng. Trong thời gian đó, nơi đây từ một thế lực hạng nhất vô danh tiểu tốt đã phất lên thành thế lực trên hạng nhất nổi tiếng của Trung Châu. Người ngoài không biết nguyên nhân vì đâu, nhưng phủ chủ Phủ Thiên của Đăng Thiên Phủ thì biết rất rõ.

Lúc này, Phủ Thiên với dáng người cao lớn đang mặc y phục đen ngồi ngay ngắn trên ghế trong Đăng Thiên Phủ rồi nhìn xuống dưới.

“Thiếu chủ nhân đã đến thành Phù Dư chưa?”, Phủ Thiên dõng dạc hỏi.

Bình Luận (0)
Comment