“Tiếp theo, ai trong hai ông sẽ lên đây?"
Mục Vỹ nhìn Vỹ Thăng và Thánh Khuyết rồi oai phong nói.
Lần này quay về, vốn dĩ hắn đã ôm một bụng tức giận.
Vương Tâm Nhã mất tích, trên đường về, hắn lại nghe tin Tần Mộng Dao và Tiêu Doãn Nhi cũng đã bị bắt cóc nên giận càng thêm giận.
Chưa về tới Vỹ Minh, hắn đã nổi xung rồi.
Bây giờ khi về đến, hắn đoán là bầu không khí ở đây sẽ rất nặng nề, nhưng hắn không thể ngờ là bốn thế lực lớn lại tập trung với nhau rồi tiến đánh Vỹ Minh!
Như thế này chẳng khác nào xát muối vào vết thương lòng của hắn.
"Các ông vẫn nghĩ Trung Châu thuộc về những thiên tài như mình sao?", Mục Vỹ quát: "Vỹ Minh liên tục bị các người tiêu diệt, đã lắm phải không? Thế thì hôm nay, ta sẽ cho các ông biết các thế lực lớn gồm Tụ Tiên Các, nhà họ Vỹ, Thánh Đan Tông, Lục Ảnh Huyết Điện sẽ biến mất vĩnh viễn khỏi Trung Châu, chỉ còn Vỹ Minh mạnh mẽ mà thôi!"
Mục Vỹ sầm mặt nhìn hai người đó.
Dứt lời, Mục Vỹ rút trường kiếm ra, chĩa về phía mọi người.
Nhất thời, ai nấy đều cúi đầu.
Mục Vỹ của bây giờ thật sự khiến họ không dám coi thường.
Nhưng dưới kiếm tâm mạnh mẽ, bất chợt có một bóng người nhảy ra nhìn Mục Vỹ.
Đó chính là ông lão cụt tay Thánh Khuyết!
Đây là tông chủ tiền nhiệm của Thánh Đan Tông, nhưng vì dã tâm bành trướng của Thánh Vũ Dịch quá lớn nên lão đã mất một cánh tay, từ đó chỉ ẩn dật trong Thánh Đan Tông, không đi ra ngoài.
Bây giờ, tông chủ của Thánh Đan Tông đã chết, không ai gồng gánh môn phái nên lão phải ra mặt, đảm đương lại chức vụ tông chủ.
"Đúng là ngươi rất giỏi!", cánh tay trái của Thánh Khuyết đã mất, tay phải lão cầm một thanh trường kiếm, lão lắc đầu cười khổ nói: "Nhưng nếu ta không xuất hiện thì Thánh Đan Tông sẽ bị ngươi huỷ diệt mất".
“Dù ông có xuất hiện thì kết quả cũng vậy thôi!"
Nghe thấy thế, Thánh Khuyết lắc đầu thở dài.
“Tiếc là Thánh Vũ Dịch cố chấp quá, lẽ ra ta phải ngăn cản nó từ lâu mới phải!"
“Nhưng ông đã không làm thế. Dù ông không đồng ý với cách làm của Thánh Vũ Dịch, nhưng trong thâm tâm thì ông cũng muốn Thánh Đan Tông làm bá chủ ở Trung Châu còn gì".
Mục Vỹ cười lạnh nói: "Giờ ông đứng ra đây chỉ để kéo dài thời gian cho Vỹ Thăng Không chuẩn bị thôi. Ông cam tâm làm con tốt thí cho ông ta là vì muốn bảo vệ Thánh Đan Tông. Nhưng ta nói cho ông biết, thay vì làm vậy, thà ông quỳ xuống xin ta, có lẽ ta còn tha cho Thánh Đan Tông, không đuổi cùng giết tận nữa, mà chỉ giải tán môn phái thôi".