Mục Thần

Chương 72

Thầy ấy có thể chữa khỏi ư?

Không thể nào!

Dường như chỉ trong phút chốc, hai cha con Tề Minh đều có ý nghĩ này trong đầu.

Tề Minh không tin, vì mười mấy năm nay cậu ấy luôn ở cạnh cha mình, nên biết rõ chân của cha mình đã yếu đến mức nào.

Tề Ngự Phong không tin, vì ông ấy còn hiểu rõ về thương tích trên người mình hơn con trai.

Năm đó, để giảm thiểu tổn thương của hai loại đan dược đó xuống dưới chân, ông ấy đã hao tổn hết sức lực trong cơ thể.

Mười năm, chỉ mười năm mà ông ấy như đã đi vào cõi chết!

Advertisement

Nhưng bây giờ, Mục Vỹ đột nhiên nhảy ra, thầy Mục ăn hại nổi danh của nhà họ Mục lại nói là mình có cách.

Nhưng nếu Mục Vỹ đang nói dóc thì sao hắn có thể vừa nhìn đã biết chứng bệnh của ông ấy?

Chỉ mình ông ấy biết là do hai loại Bích Linh Đan và Bách Linh Đan, đến con trai Tề Minh ông ấy cũng chưa từng kể, nhưng Mục Vỹ lại biết rõ ràng.

“Không tin ta sao?”

Mục Vỹ ngẩn ra, hơi câm nín.

Ai biểu trước kia hắn nổi tiếng quá mà, nổi tiếng khắp thành Bắc Vân là một tên vô dụng bậc nhất!

Advertisement

“Lão Tề, đến hạn trả tiền thuê nhà tháng này rồi!”

Khi Mục Vỹ đang không biết phải giải thích thế nào, có hai bóng người chợt xuất hiện ở ngoài cửa tiệm, khiến nơi tối tăm này trở nên đông đúc và ngột ngạt hơn.

“Tần Mộng Vũ, cậu lại đến à? Bảy ngày trước, chúng ta mới trả tiền bảo kê… tiền phí rồi mà. Giờ cậu lại đến là ý gì đây?”

“Hả? Vừa nộp tiền bảy ngày trước á? Đó là tiền của tháng trước rồi, còn tiền tháng này thì ông phải trả chứ!”

Một cậu thiếu niên khoảng mười sáu tuổi chẹp miệng, tuỳ ý đáp.

Tần Mộng Vũ? Cái tên này nghe quen quá!

“Ngươi đừng quá đáng!”, mãi sau, Tề Minh mới thốt lên câu này.

“Quá đáng? Tề Minh, ngươi không biết đấy thôi. Năm đó, khi cha ngươi sa sút suýt chết, là nhà họ Tần ta đã thu nhận ông ấy, để ông ấy sống thoi thóp qua ngày trên con phố phía Tây này. Đừng nói là tiền phí tháng này, đến tiền bảo kê của tháng sau và nhiều tháng sau nữa, ta đều thu hết!”

Tần Mộng Vũ mặc một bộ võ phục màu trắng, thần hình hơi gầy, tướng mạo cũng gọi là tuấn tú.

Nhưng dáng vẻ trông rất phá gia chi tử hiện tại của cậu ta khiến gương mặt khôi ngô ấy trông hơi thô bỉ.

“Tần Mộng Vũ! Ngươi quá lắm rồi đấy!”

“Trời ạ, này Tề Minh, hôm nay ngươi không khúm núm như Mục vô dụng đó nữa à? Sao? Định quỵt tiền à? Không nộp tiền cũng được, biến ngay!”

Tần Mộng Vũ đắc ý nói.

Mẹ kiếp!

Nghe thấy câu nói này, Mục Vỹ không nhịn được chửi thầm một câu.

Lần trước, Tề Minh bị người ta mắng chửi, hắn đã bị lôi vào, rồi lần này cũng vậy!

Tần Mộng Vũ, Tần Mộng Dao!

Thằng nhóc này không phải là tiểu đệ của Tần Mộng Dao đấy chứ?

“Này thê đệ, nếu tỷ cậu biết cậu làm xằng làm bậy bên ngoài, không biết về nhà có lột một lớp da của cậu không nhỉ?”

Lúc Tần Mộng Vũ đang chuẩn bị dạy cho Tề Minh một bài học nhớ đời, một giọng nói thâm trầm quái lạ vang lên ở phía sau.

Thê… Thê đệ?

Tần Mộng Vũ ngẩn người khi nghe thấy cách gọi này, cậu ta đứng im tại chỗ, sau đó quay lại, quan sát Mục Vỹ.

“Mặt mũi trông cũng không đến nỗi nào, nhưng không đẹp bằng bổn thiếu gia đây. Tên mặt trắng kia, ngươi mà cũng đòi mơ mộng lấy tỷ ta ư? Chán sống rồi phải không!”

Tên này gọi cậu ta là thê đệ, lẽ nào là người đàn ông muốn có tỷ tỷ của cậu ta ư!

Nực cười! Không biết có bao nhiêu người của thành Bắc Vân này mơ ước đến Tần Mộng Dao, tỷ tỷ của cậu ta. Nhất là sau khi tỷ tỷ của cậu ta đã được chữa khỏi bệnh băng hàn, ngày nào cũng có người tới cầu thân mà đâu có bước qua cửa nhà họ được!

Tên mặt trắng?

Mục Vỹ thấy Tần Mộng Vũ này đúng là… Đáng yêu!

“Thiếu gia đây nói cho ngươi biết, tỷ tỷ của ta là mỹ nữ bậc nhất của thành Bắc Vân, hơn thế nữa bệnh băng hàn của tỷ ấy đã khỏi, bây giờ đã bước vào cảnh giới Thông Khiếu tầng thứ chín rồi!”

Tần Mộng Vũ đắc ý nói: “Cảnh giới Thông Khiếu là gì ngươi có biết không? Là chân nguyên bách biến, bách biến thông linh, thêm một bước nữa là tỷ tỷ ta đạt tới cảnh giới Tụ Khiếu rồi. Sức mạnh của thân xác, khí kình và chân nguyên hợp nhất sẽ là cảnh giới đỉnh cao tầng thứ mười của thân xác. Kiếp này ngươi quên đi nha!”

Trông thấy dáng vẻ dương dương đắc ý của Tần Mộng Vũ, Tề Minh ở bên cạnh đồ mồ hôi hột.

Nếu Tần Mộng Vũ biết người đứng trước mặt mình chính là Mục Vỹ, không biết cậu ta sẽ có cảm nghĩ thế nào khi nói Mục Vỹ là tên vô dụng, hơn nữa hắn lại chữa khỏi bệnh cho Tần Mộng Dao.

“Ừm… Thế tỷ tỷ ngươi giỏi giang như thế là nhờ đâu?”

“Nhờ… Kệ là nhờ đâu, nói chung không liên quan đến ngươi, biến!”

Tần Mộng Vũ hơi mất kiên nhẫn nói: “Tề Ngự Phong, Tề Minh, thiếu gia đây đang hơi kẹt tiền, nên các người mau nộp tiền bảo kê tháng này ra đây, không thì các người biết bản lĩnh của nhà họ Tần rồi đấy…”

“Tần thiếu gia!”

Khi Tề Minh không nhịn được cục tức trong người, Tề Ngự Phong đã lên tiếng.

“Tần thiếu gia, hoãn cho ta thêm vài ngày nữa được không? Dẫu sao ta cũng mới nộp tiền tháng này, tiệm của nhà ta cũng chỉ rèn sắt cho nông dân ở quê ra nên cũng không kiếm được bao nhiêu!”

“Cuốn xéo!”

Tần Mộng Vũ mất bình tĩnh nói: “Tề Ngự Phong, là ông gợi đòn đấy nhé, ta sẽ lôi Tề Minh ra ngoài đánh một trận, để coi ông có nôn tiền ra hay không!”

Bình Luận (0)
Comment