Mục Thần

Chương 74

“Được, được lắm!”

Người thiếu niên trầm mặc một lát, rồi mỉm cười, cúi đầu nói: “Chín năm qua, Mục Vỹ này im hơi lặng tiếng, vậy mà trong một tháng đã khiến đại sư Mạt nể phục, được viện trưởng Lục thiên vị, thầy ta còn chữa khỏi bệnh cho đại tiểu thư nhà họ Tần. Bây giờ còn định thách thức thầy Điêu, giỏi lắm!”

“Tiểu nhân thấy tên Mục Vỹ này điên rồi. Cả thành Bắc Vân có ai không biết thiếu gia đã luyện chế thành công phàm khí trung phẩm! Sao cái tên Tề Minh kia bì kịp thiếu gia được!”

Kẻ phía sau nở nụ cười khinh miệt, coi thường nói.

“Ha ha… Ngươi nghĩ chỉ có vậy thôi sao?”

Tề Vân đứng dậy, trên mặt có ý cười sâu xa.

“Dù gì thì Tề Ngự Phong cũng là thiên tài luyện khí của hai mươi năm trước. Nhiều năm nay, Tề Minh luôn rèn sắt ở cạnh ông ta, ta không tin là Tề Ngự Phong không dạy con trai mình luyện khí!”

“Thầy Mục Vỹ này trông có vẻ đang làm xằng làm bậy, không có sách lược. Nhưng từng bước đi của thầy ta đều tính toán rất kỹ càng đấy!”

Tề Vân nói một cách thâm sâu: “Có rất nhiều chuyện trùng hợp đã xảy ra. Ví dụ như đại sư Mạt xuất hiện trong lớp của thầy ta, rồi thầy ta dám to gan từ chối hôn sự với nhà họ Tần, tiếp đó thầy ta lại chữa khỏi bệnh cho Tần Mộng Dao, đến bây giờ là tỉ thí với thầy Điêu!”

Advertisement

“Nhiều chuyện trùng hợp thế này thì không còn là ngẫu nhiên nữa rồi!”

“Vậy…”, người phía sau trầm mặc.

“Nếu tất cả đều là tình cờ, vậy chỉ có thể nói là Mục Vỹ quá may mắn. Còn nếu tất cả là do Mục Vỹ giả ngu chín năm sắp xếp thì chứng tỏ thầy ta vô cùng đáng sợ!”

“Thiếu gia, nếu vậy…”

“Đừng vội, cuộc thi của tháng sau Tề Minh đấu với ta chỉ có thua thôi. Ta muốn xem đến lúc ấy, Mục Vỹ sẽ giở trò quỷ gì!”



Advertisement

Nhà họ Mặc, thành Bắc Vân.

Nhà họ Mặc là một gia tộc nổi danh lẫy lừng ở thành Bắc Vân.

Nếu bốn con phố lớn đều bị bốn gia tộc lớn chiếm đóng thì ngoài bốn gia tộc đó ra, nhà họ Mặc là nhà buôn lớn nhất.

So về thực lực kinh tế ở thành Bắc Vân thì nhà họ Mặc không thua gì nhà họ Tề.

Lúc này, một bóng người đang khom lưng trong vườn hoa rộng lớn của nhà họ Mặc, miệng thì lẩm bẩm nói gì đó.

“Mẹ kiếp! Đúng là xúi quẩy! Liên tiếp thua mấy chục ván liền, ngân lượng của tháng này đều không cánh mà bay hết rồi!”, Mặc Dương chắp tay sau lưng, không ngừng phỉ nhổ, làu bàu.

Vèo…

Đột nhiên có một âm thanh xé gió vang lên ở góc vườn.

Một viên đá to bằng ngón tay cái đang bay về phía mặt gã, nhắm vào mắt trái.

Bụp…

Vào lúc then chốt, Mặc Dương quay mặt đi, nhưng dù viên đá đó không đập vào mắt thì vẫn trúng mặt gã.

Má gã đau nhức như phải bỏng, Mặc Dương quát ầm lên: “Chết tiệt, ai?”

“Là ta!”

Một bóng người đi từ góc vườn ra.

Người này mặc một bộ võ phục màu xanh lam, eo thắt đai lưng, dáng người dong dỏng, đang quan sát Mặc Dương.

“Mặc… Hải!”

Trông thấy người đó, Mặc Dương nói lắp bắp, rõ ràng đang lo sợ.

“Mặc Dương, cảnh giới Dịch Cân tầng thứ ba của thân xác, còn chưa bước vào cảnh giới Tráng Tức. Ta lấy làm lạ thầy Mục của các người lấy đâu ra dũng khí để cử ngươi ra xuất trận?”

“He he…”, Mặc Dương nhìn Mặc Hải, rồi cười he he: “Hải ca, tên vô dụng Mục Vỹ mắt mù mà. Huynh yên tâm, trận đấu với Điêu Á Vân ta sẽ lập tức nhận thua. Huynh nhớ bảo Điêu Á Vân ra tay nhè nhẹ thôi nhé!”

“Điêu Á Vân”

Thấy Mặc Dương nói vậy, Mặc Hải cười lớn, sau đó vỗ vào mặt gã, cười nói: “Mặc Dương, ngươi đúng là tên ngu ngốc. Bây giờ, Điêu Á Vân là cảnh giới Ngưng Mạch tầng thứ sáu, là thiên tài của các thiên tài, ngươi đòi đấu với người ta ư? Mơ đi!”

“Ta nói thật cho ngươi biết, thầy Điêu đã quyết định để ta nghênh chiến với ngươi rồi. Dù ca ca đây bất tài thì cũng là cảnh giới Ngưng Khí tầng thứ năm. Đến lúc đó, kiểu gì ta cũng cho ngươi thua một cách triệt để! Ha ha…”

“Mặc Hải, huynh…”

“Ta làm sao?”

“Huynh đừng có mà quá đáng!”

Mặc Hải càng cười ngặt ngẽo hơn, nói: “Dựa vào cái tên ăn hại như Mục Vỹ của các ngươi mà dám khiêu chiến với lớp ba cao cấp của chúng ra. Mặc Dương, không phải là ta coi thường ngươi đâu, mà là chọn bừa một người trong lớp ba cao cấp của chúng ta cũng có thể khiến ngươi sợ tè ra quần đấy!”

“Huynh…”

“Ngươi chuẩn bị cho tốt vào, lúc lên thi đấu, ta sẽ cho ngươi quỳ rạp dưới đất, để tất cả mọi người trong gia tộc nhìn rõ rốt cuộc ai mới xứng làm cửa hàng trưởng của hiệu buôn nhà họ Mặc!”

Mặc Hải cười lớn, rồi quay người bỏ đi.

“Đáng chết!”

Thấy dáng vẻ phách lối của Mặc Hải, Mặc Dương bắt đầu nhen nhóm lửa giận.

Mặc Hải và gã đều là con cháu trực hệ của hiệu buôn.

Nhưng cha của gã mới là cửa hàng trưởng của hiệu buôn, còn cha của Mặc Hải là chú hai của gã.

Dù Mặc Dương rất phóng túng, nhưng gã biết rõ hai cha con Mặc Hải đã ngấp nghé vị trí cửa hàng trưởng của hiệu buôn từ lâu.

Mà sức khoẻ của cha gã đã không còn được như trước nữa!

Nếu một ngày cha gã có mệnh hệ gì, hiệu buôn của nhà họ Mặc sẽ thuộc về hai cha con họ.

“Không được, chuyện này không thể xảy ra được!”

Mặc Dương bắt đầu suy tính.

Tìm Mục Vỹ ư?

Tên ăn tàn phá hại ấy chỉ biết lừa phỉnh người khác, chẳng có bản lĩnh gì cả, không được.

Nhưng Mục Vỹ có thể lừa cô Tần đến cũng coi như có chút tài năng!

“Cô Tần!”

Đột nhiên gương mặt gã bừng sáng.

“Đúng rồi, cô Tần là thiên tài của nhà họ Tần. Bây giờ, cô ấy còn dạy ở lớp mình, mình có thể tìm cô ấy!”

Mặc Dương hào hứng nói: “Một là mình có thể thỉnh giáo, hai là… He he…”

Quyết định xong, Mặc Dương lập tức ngừng mọi việc đang làm, chạy như bay đến học viện Bắc Vân.

Bình Luận (0)
Comment