Mục Thần

Chương 77

“Á…”

Tiếng Mặc Dương kêu la thảm thiết như chọc tiết heo vang vọng khắp khu rừng rậm.

“Thầy Mục làm gì vậy?”

Mặc Dương ngẩng đầu nhìn Mục Vỹ ở trên cao trăm mét, lớn giọng quát.

“Mười lăm con yêu thú cấp bốn này tương đương với mười lăm võ giả cảnh giới Tráng Tức tầng thứ tư đấy. Không phải, còn mạnh hơn mười lăm võ giả cảnh giới Tráng Tức!”

“Giết được chúng thì tối nay có thịt ăn, không giết được thì chúng nó có thịt ăn!”

“Hả?”

Nghe vậy, mặt mũi Mặc Dương trắng bệch, cơ thể run lẩy bẩy.

“Cho trò một thanh kiếm! Có vũ khí chắc là sẽ dễ hơn!”

Advertisement

Mục Vỹ ném xuống một thanh trường kiếm bình thường dùng để luyện công, khẽ cười nói: “Thầy đi ngủ một giấc trước đây. Phải rồi, trước kia trò dám nhìn lén cô Tần nên thầy không giúp trò đâu. Nếu trò chết, thầy sẽ bỏ đi. Còn nếu trò sống, thầy sẽ dẫn trò rời đi!”

Nói xong, hắn lập tức biến mất dạng.

“Thầy còn chút việc cần làm, trò làm việc của trò đi!”

“Đừng mà…”

Mặc Dương nhìn ngọn cây trống rỗng, cảm thấy như đến ngày tận thế.

Lần này thầy Mục không chơi đùa, mà là làm thật!

Advertisement

Gã nuốt nước bọt nhìn từng con nhím đang trợn tròn mắt nhìn mình ở xung quanh, nhấc thanh kiếm bên cạnh lên.

“Các vị đại ca, ta chỉ đi ngang qua thôi…”

Mặc Dương cầm kiếm lùi từng bước về sau.

Nhưng mười lăm con nhím vây gã ở giữa, làm gì còn đường lui?

Hừ hừ hừ…

Mười mấy con nhím nhìn Mặc Dương kêu hừ hừ, hai chiếc răng nanh dài lộ ra hai bên miệng loé sáng.

Thoáng chốc, gai nhọn trên người chúng đều dựng ngược lên, gây ra tiếng vù vù.

Mặc Dương thấy gai nhọn như mưa tên lao vút đi, cả người gã hơi nghiêng về phía trước.

Đây là thủ đoạn Tần Mộng Dao từng dạy gã, khi bị kẻ địch bao vây thì phải nghiêng người ra trước, để ý toàn bộ nhược điểm quanh thân mình.

Như vậy mới có thể phản ứng và đối phó nhanh nhất có thể.

Hừ hừ…

Đột nhiên một con nhím mập mạp, tiếng kêu đặc giọng mũi xông thẳng ra sau lưng Mặc Dương như một quả đạn pháo.

“Cút ra!”

Dù sao Mặc Dương cũng là võ giả cảnh giới Dịch Cân tầng thứ ba của thân xác, trong lúc nguy hiểm đâm ra một nhát dồn ép con nhím kia.

Phốc phốc phốc phốc…

Nhưng con nhím kia là yêu thú cấp bốn, sức lực rất lớn, toàn thân trên dưới dày đặc gai nhọn. Mặc Dương đâm kiếm ra chẳng nhưng không chạm được vào người nó, toàn thân còn chồng chất vết thương.

Trên người gã bị gai nhọn đâm chi chít, máu chảy ròng ròng, không nhịn được chậc miệng, lòng thầm mắng Mục Vỹ.

Khó trách, khó trách trước đó Mục Vỹ có lòng tốt cho gã tắm thuốc mười ngày trời. Thì ra là có âm mưu từ trước.

“Ơ?”

Chỉ là khi Mặc Dương đang cảm thán mình còn trẻ đã phải bỏ mạng ở đây thì các vết thương ngoài da chợt dần khép lại!

“Tắm thuốc…”

Giờ phút này, Mặc Dương cảm giác được rõ ràng mọi ngóc ngách trong người mình như có năng lượng mềm mại không ngừng di chuyển.

Chúng như từng con côn trùng lúc nhúc đang chữa trị vết thương ngoài da cho gã.

“Mẹ nó, liều mạng vậy!”

Mặc Dương cảm nhận được cơ thể đang hồi phục, tự khích lệ mình.

Bây giờ không biết Mục Vỹ đã chạy tới nơi nào, gã chỉ có thể dựa vào chính mình.

Không phải sống thì là chết.

Nếu gã chết ở đây, hiệu buôn nhà họ Mặc sẽ thuộc về hai cha con Mặc Hải!

“Giết!”

Mặc Dương quát lớn, múa kiếm trong tay.

“Thế này thật sự được sao?”, cách đó trăm mét, Tần Mộng Dao đứng trên một cây đại thụ che trời, cau mày hỏi.

“Có gì không được?”

Mục Vỹ cắn quả dại, thất vọng nói: “Cô chỉ có thể chỉ bảo hắn, nhưng thực chiến không phải cứ huấn luyện là được. Ta còn cảm thấy huấn luyện thế này nhẹ chán!”

“Nhẹ chán?”

Tần Mộng Dao cạn lời.

Mặc Dương vốn là một học trò thích an nhàn, chỉ mới tới cảnh giới Dịch Cân - tầng thứ ba của thân xác. Đối mặt với mười mấy con nhím mạnh hơn cả võ giả cảnh giới Tráng Tức - tầng thứ tư của thân xác, làm sao gã đối phó nổi?

Đừng nói là cả đàn, một con cũng đủ khiến gã sống dở chết dở.

“Yên tâm, vẫn còn cô ở đây mà?”, Mục Vỹ xua tay nói: “Ta còn chút việc đi trước đây. Cô ở đây trông chừng hắn!”

“Huynh… huynh là thầy giáo, để học trò ở chốn hiểm nguy, bản thân chạy ra ngoài xem kịch hay. Huynh…”

“Xin nhờ Tần đại tiểu thư!”

Mục Vỹ mặt như đưa đám: “Suốt một tuần này, cô có biết ngày nào thằng nhóc kia cũng ngâm thuốc từ sáng sớm tới đêm khuya, tiêu hết bao nhiêu linh thạch của ta không? Bốn vạn chín nghìn năm trăm linh thạch đấy! Toàn bộ vốn liếng của ta cả đấy!”

“Bây giờ ta ở đây hóng hớt thì tối nay thằng nhóc này sẽ toi đời đấy!”

Mục Vỹ nói xong liền nhảy khỏi cành cây, không thèm để ý tới Tần Mộng Dao đi vào sâu trong dãy Bắc Vân.

“Cái tên này…”

Tần Mộng Dao nhìn theo hướng hắn rời đi, bĩu môi nói: “Rõ ràng rất để ý, lại làm như không thèm quan tâm!”

Bình Luận (0)
Comment