Mục Thần

Chương 97

Thật ra trận thứ ba mới là trận mà Mục Vỹ lo nhất.

Mặc Dương là cảnh giới Tráng Tức tầng thứ tư của thân xác, sức mạnh hơn 5 tấn, có thể nói là vô địch khi đấu cùng cấp.

Nhưng đối thủ của gã lại là Điêu Á Vân, thiên tài của nhà họ Điêu!

Khi ở cảnh giới Ngưng Khí tầng thứ năm, sức mạnh của cậu ta đã đạt hơn 7,5 tấn. Bây giờ, cậu ta đã bước vào tầng thứ sáu, có lẽ sức mạnh phải tới 10 tấn.

Ban đầu, Mục Vỹ định cho Mặc Dương lên đấu là vì gã có thể ứng phó được khi cách biệt cảnh giới chỉ có một tầng.

Nhưng rõ ràng là Điêu Á Đông đang tức hộc máu rồi, không màng gì nữa nên phái Điêu Á Vân lên đấu.

Song dù Mục Vỹ thấy lo, nhưng vẫn phải cổ vũ Mặc Dương.

Mới một tháng mà tên này đã gầy và đen đi trông thấy. Khoảng thời gian này, Mục Vỹ đã ghi nhận sự nỗ lực của Mặc Dương.

Advertisement

Đã tới trận đấu thứ ba, tất cả mọi người không còn coi đây là một cuộc thi mang tính chất giải trí nữa, mà ai nấy đều rất nghiêm túc.

Ai mà ngờ lớp rác rưởi mà Mục Vỹ dạy lại có thể thắng liên tiếp hai trận, có khi nào trận thứ ba này lại có kỳ tích xảy ra tiếp không?

Không thể nào!

Đây là suy nghĩ của hầu hết mọi người.

Vì trận thứ ba này, đối thủ của Mặc Dương quá mạnh.

Advertisement

Mười sáu tuổi, Điêu Á Vân đã đạt cảnh giới Ngưng Mạch tầng thứ sáu. Với trình độ này, cậu ta hoàn toàn có thể làm thầy giáo ở học viện.

“Trận đấu thứ ba là Mặc Dương của lớp năm sơ cấp đấu với Điêu Á Vân của lớp ba cao cấp. Trong thi đấu, hai bên được dùng vũ khí, nhưng không được dùng vũ khí vượt quá phàm khí cực phẩm. Bây giờ, trận đấu bắt đầu!”

Trọng tài vừa nói dứt câu, võ đài đã náo nhiệt hẳn lên.

Lúc này, Tề Minh ở bên dưới lôi đài đang ngại ngùng nhìn Mục Vỹ, rồi cười he he.

Một vài học trò đã dần vây lấy cậu ấy.

Hôm nay, Tề Minh thật sự đã gây được tiếng vang như ý nghĩa tên của mình.

Cậu ấy có thể luyện chế ra phàm khí thượng phẩm, như vậy sau này hoàn toàn có thể sống an nhàn ở thành Bắc Vân rồi.

Bây giờ, bọn họ mà không tranh thủ làm quen với Tề Minh, nhỡ sau này cậu ấy trưởng thành, muốn làm thân thì e không còn cơ hội nữa.

“Làm tốt lắm!”

Mục Vỹ nhìn Tề Minh, mỉm cười nói: “Mấy hôm nữa, ta sẽ luyện chế đan dược giúp cha con, bình tĩnh chờ nhé!”

“Thật ạ?”

Thấy Mục Vỹ nói vậy, người Tề Minh không ngừng run lên.

Nếu cha cậu ấy có thể đứng dậy lại được, dù không còn thực lực gì nữa thì cậu ấy vẫn rất vui mừng.

“Tên nhãi kia, sư phụ mà lại lừa con à? Giờ thì xem Mặc Dương đấu đi, trận này con cũng phải xem tập trung vào. Muốn trở thành thầy luyện khí giỏi thì cũng phải là một võ giả mạnh!”

“Vâng!”

Có hai bóng người đứng trên lôi đài.

Điêu Á Vân mặc bộ y phục màu trắng, tay áo tung bay, gương mặt tuấn tú của cậu ta mỉm cười.

Cậu ta là Điêu Á Vân, thiên tài của nhà họ Điêu. Cậu ta đứng ở đây thì thắng bại của cuộc thi đã có.

Từng ánh mắt hâm mộ ở bên dưới đổ dồn tới, những tiếng bàn tán thì vang lên khắp bên tai Mặc Dương.

Tên của Điêu Á Vân là một sự khẳng định bất bại.

Mười hai tuổi, Điêu Á Vân đã bộc lộ thiên phú trong tu luyện và bước vào học viện Bắc Vân.

Mười bốn tuổi, cậu ta đã bước vào cảnh giới Dịch Cân tầng thứ ba.

Đến bây giờ là mười sáu tuổi, cậu ta đã là cảnh giới Ngưng Mạch tầng thứ sáu, dùng khí luyện mạch, ngưng mạch đại thành.

Tu vi tăng như vậy đủ để cậu ta hãnh diện với thành Bắc Vân.

Hơn thế nữa, bất cứ khi nào Điêu Á Vân thể hiện thực lực của mình trong học viện Bắc Vân, đều vượt cấp khiêu chiến.

Mà trận nào cậu ta cũng thắng.

Trong các thiên tài của học viện Bắc Vân, Điêu Á Vân xếp thứ mười.

Đó là vì cậu ta còn ít tuổi. Mọi người trong học viện Bắc Vân tin chắc rằng, hai năm nữa, nhất định Điêu Á Vân sẽ là thiên tài số một của học viện Bắc Vân.

Cách biệt như vậy thì Mặc Dương thật chẳng đáng nhắc tới.

Mặc Dương vô danh tiểu tốt cũng chỉ được cái danh ăn chơi trác táng trong học viện thôi. Gã đã vào học viện hai năm, mà vẫn là cảnh giới Dịch Cân tầng thứ ba.

Nếu không nhờ một tháng nay đột nhiên đột phá lên cảnh giới Tráng Tức tầng thứ tư thì trận này thật sự chẳng có gì đáng xem.

Dù vậy, nhưng lần này Mặc Dương cũng chẳng thể khiến người khác trông mong vào mình.

Ai có thể trông mong vào một tên con cháu ăn chơi trác táng vừa mới bước vào cảnh giới tầng thứ tư có thể đánh bại một đệ tử thiên tài cảnh giới Ngưng Mạch tầng thứ sáu chứ!

“Trận này ngươi có thể nhận thua trước, ta sẽ không làm khó ngươi. Ta nghĩ chắc ngươi cũng biết rõ sự chênh lệch giữa hai chúng ta!”

“Nhận thua?”

Mặc Dương bật cười.

“Sao có thể?”, Mặc Dương hất mũi, hừ nói: “Sau khi được thầy Mục dạy dỗ một tháng, ta của hiện tại muốn đánh thắng ngươi thì dễ như trở bàn tay!”

“Nực cười!”

Nghe thấy câu nói ngông cuồng của Mặc Dương, Điêu Á Vân không hề tức giận, ngược lại còn cười cợt hơn.

Không cần phải nhiều lời để chứng minh tất cả, mà phải dùng thực lực.

“Thanh Phong Động Vân Quyền!”

Bình Luận (0)
Comment