Mục Thần Ký (Dịch Full)

Chương 1001 - Chương 992: Kiếm Nhị Thập (1)

Chương 992: Kiếm Nhị Thập (1) Chương 992: Kiếm Nhị Thập (1)Chương 992: Kiếm Nhị Thập (1)

Khai Hoàng ngả ra sau, tựa lưng vào ghế ngồi, duỗi ra một bàn tay, năm ngón †ay giang rộng ra, cười nói:

- Ta muốn đánh ngươi số này!

Tân Mục cười ha ha, miệng nhếch lên, chân bắt chéo, một cánh tay khoác lên trên ghế dựa phía sau đầu Thúc Quân Thần Vương, thản nhiên nói:

- Vừa học ta. Sao Tân Thiên Tôn không đánh mười cái?

Thúc Quân Thần Vương rất không được tự nhiên, nhưng mà mình chỉ còn lại có đầu to, cũng không thể đẩy tay của hắn ra.

- Buông chân xuống!

Tân Hán Trân rốt cục nhịn không được, gân xanh nổi lên trên trán, thấp giọng quát nói: - Lông chân đều lộ ra! Còn ra thể thống gì? Bên trong còn cái gì cũng không mặc!

Tân Mục vội vàng buông chân xuống, ngồi nghiêm chỉnh.

Lãng Uyển Thần Vương cười nhẹ một tiếng, giúp Tân Mục nhấc lên áo bào đỏ che khuất chân.

Hai bên, đại quân của Vô Ưu Hương và Tạo Vật Chủ đằng đằng sát khí, tư thái tùy thời chuẩn bị khai chiến, mà trên bình đài này lại không còn khẩn trương như vậy.

Tần Mục cười nói:

- Xem ở phân thượng cha ta, chừa cho ngươi chút mặt mũi, hôm nay không đánh ngươi. Qua ít ngày ta lại về thăm nhà một chút, ngươi nói ca ca ta mau chóng chế tạo Bỉ Ngạn U Đô, ta có thể cho Tạo Vật Chủ đi giúp các ngươi.

Tân Hán Trân cau mày nói: - Đừng về nhà! Không cho phép ngươi trở vê!

Nói rồi lườm liếc sắc mặt Khai Hoàng.

Yên Vân Hề cười nói:

- Trân Vương, đừng như vậy. Mới rồi là đàm luận đại sự hai tộc, bây giờ nói đàm luận gia sự cũng không sao. Từ khi Mục Thiên Tôn vừa ra đời đã phiêu bạt ở bên ngoài, bây giờ đến Vô Ưu Hương lại không thể về thăm nhà một chút, không khỏi về tình về lý đều không hợp.

Tần Mục cười nói:

- Tử Hề Thiên Sư nói rất có lý. Lần này, ta đến đây chính là tìm được Vô Ưu Hương, về thăm nhà, thăm phụ mẫu cùng ca ca, gặp Khai Hoàng, há có thể đến cửa chính mà không vào?

- Trở về để bị đánh sao?

Tân Hán Trân cả giận, lại lườm liếc Khai Hoàng. Tân Mục lơ đễnh, nói:

- Năm đó ta không thua, hiện tại càng không thể thua. Khai Hoàng, có đúng hay không?

Khai Hoàng đứng dậy, ôn hòa cười nói:

- Về xem nhà cũng tốt. Hôm nay định ra ước hẹn hai tộc hòa bình, ta cũng cần trở về chuẩn bị mấy ngày, để Phượng Thanh mở Bỉ Ngạn U Đô, xác lập sinh tử luân hồi cho thế giới Bỉ Ngạn. Như vậy, khi nào Mục Thiên Tôn đến Vô Ưu Hương thăm người thân?

Tân Mục khách khí nói:

- Hai tháng sau đi. Chế tạo Bỉ Ngạn U Đô cũng cần chút thời gian, dù sao cũng là một công trình, ta và Thần Vương điều động lực lượng các tộc Tạo Vật Chủ, trợ giúp ca ca sáng tạo U Đô.

Khai Hoàng cũng khách khí nói: - Như vậy hai tháng sau ta xin đợi đại giá. Thiên Sư, Hán Trân, chúng ta trở về.

Tân Mục và Lãng Uyển Thần Vương đưa tiễn, Khai Hoàng vội vàng nói:

- Dừng bước. Vô Ưu Hương rất gần, quay người là đến.

Tần Mục đưa mắt nhìn bọn hắn đi ra khỏi mảnh bình đài này, Tân Hán Trân quay đầu nói nhỏ:

- Không cần trở về!

Nói xong, cùng với Khai Hoàng và Yên Vân Hề trở về Vô Ưu Hương.

- Tỷ tỷ, ta định ra ước hẹn hòa bình với Vô Ưu Hương, có thể sẽ kích thích nội bộ Tạo Vật Chủ bất mãn hay không?

Tân Mục nghiêng đầu hỏi thăm nữ tử bên người.

Lãng Uyển Thần Vương lắc đầu, nói:

- Ngươi là Thánh Anh, quyết định của ngươi chính là quyết định của tất cả Tạo Vật Chủ, cũng là quyết định của các tiên linh, bọn hắn sẽ không phản đối ngươi. bộ tộc Tạo Vật Chủ chúng ta nói đến thật ra là kẻ thất bại, trốn ở chỗ này mà thôi, cũng không có nhiều dã tâm lớn, cũng đều là chút người cầu bình an cầu sinh tồn.

Nàng dừng một chút, nói:

- Ta lấy thần thức đến nói cho bọn hắn tiền cảnh ước hẹn hòa bình, bọn hắn nhìn thấy xác định cảnh tượng Bỉ Ngạn U Đô sau này sẽ hiểu hành động của ngươi. Mà những tiên linh biến thành ma quái trong Thái Hư chỉ địa kia, cũng có thể được an bình, việc này sẽ làm cho bọn hắn càng thêm tôn trọng ngươi.

Tân Mục cảm ơn.

Lãng Uyển Thần Vương thấy ánh mắt của hẳn vẫn luôn rơi vào Vô Ưu Hương Tam Thập Tam Trọng Thiên, biết hắn nhớ nhà tình thiết, nói: - Ngươi thật phải chờ tới hai tháng sau mới tiến vào Vô Ưu Hương?

Tân Mục cười nói:

- Đương nhiên sẽ không. Ta khẳng định là len lén đi vào xem, xem thử 20 000 năm qua Vô Ưu Hương có những hành động nào.

Lãng Uyển Thần Vương chớp chớp ánh mắt sáng rực, cảm thấy hiếu kỳ đối với ý nghĩ này của Tần Mục.

- Khai Hoàng biến pháp, từ trên xuống dưới, đằng sau thượng tầng Thần Ma biến pháp, sẽ biến pháp thành quả truyền thụ cho con dân.

Ánh mắt Tần Mục lấp lóe, nói:

- Như vậy trong Vô Ưu Hương trong học cung học viện giảng dạy, chính là tuyệt học của Khai Hoàng Thiên Đình, cạn kiệt mọi thứ có khả năng, dạy bảo phàm nhân, để bọn hẳn có thể trở thành thần thông giả, trở thành thân chỉ. Cho nên thời gian hai tháng này, ta dự định bắt đầu du lịch trong Vô Ưu Hương Thái Hoàng Thiên, quan sát thân thông đạo pháp của Vô Ưu Hương so. với năm đó là có tiến bộ hay là lui bước.

Lãng Uyển Thần Vương cười nói:

- Ngươi vẫn là phải đánh một trận với Tần Nghiệp?

Tân Mục không phủ nhận, lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nói:

- Hắn là Tân Thiên Tôn, ta là Mục Thiên Tôn, trăm vạn năm trước chúng ta đã thấy ngứa mắt lẫn nhau, chỉ là khi đó không phân ra thắng bại. Hiện tại gặp mặt, mặc dù còn có thân tình, nhưng vẫn thấy ngứa mắt lẫn nhau. Đã như vậy, chỉ bằng đánh một trận. Biết người biết ta trăm trận trăm thắng.

Trong mắt của hắn lóe ra quang mang xảo trá: - Những ngày này, tỉnh lực của hắn đều dùng tại trên việc mở Bỉ Ngạn U Đô, cũng cần trấn an bách tính và Thân Ma của Vô Ưu Hương, để bọn hắn buông xuống cừu hận. Hắn không rảnh chú ý ta, cũng không rảnh nghiên cứu đạo pháp thần thông của ta, mà ta lại có thể từ trong các loại dấu vết để lại tìm kiếm ảo diệu trong Tam Thập Tam Trọng Thiên Kiếm Đạo của hắn.

Lãng Uyển Thần Vương chần chờ nói:

- Ta cần trấn an Tạo Vật Chủ, lại cần điều hành Tạo Vật Chủ trợ giúp đại đầu quái... Trợ giúp ca của ngươi sáng tạo Bỉ Ngạn U Đô, chỉ sợ không rảnh cùng ngươi tiến đến.

Trong lòng Tân Mục có chút tiếc hận.

Hắn rất ưa thích cảm giác có Lãng Uyển Thần Vương ở bên cạnh.

Nữ tử này thông minh không gì sánh được, nếu như là địch nhân, nàng có thủ đoạn đối phó địch nhân kinh người, nấu như là bằng hữu, nàng lại sẽ dốc hết khả năng trợ giúp bằng hữu.

Lãng Uyển Thần Vương là tuyệt mỹ nữ tử, nhưng mà lại cũng sẽ không giống Vân Sơ Tụ mang cho hắn áp lực, có nữ Thần Vương này ở bên người Tân Mục cảm thấy đầu mình đều linh hoạt hơn bình thường rất nhiều.

Nhưng mà, Lãng Uyển Thần Vương nhất định phải rời đi xử lý chính sự, hắn không thể ép ở lại.

Ba người trở về trong đại doanh Tạo Vật Chủ, Tần Mục đưa mắt nhìn nàng rời đi, Thúc Quân ở bên cạnh nói:

- Thần Vương này là một kỳ nữ, tu vi cũng cường hoành, cường hoành hơn ta năm đó nhiều.

Tân Mục có chút tiếc hận nói:

- Đáng tiếc nàng là quan tưởng ra, thế gian không có người hoàn mỹ như vậy...

- Quan tưởng ra?

Thúc Quân bật cười nói:

- Ngươi nghĩ đi đâu vậy?

Tân Mục giật mình.

Thúc Quân lắc đầu nói:

- Thân Thánh Quan tưởng ra, không cách nào vận dụng thần thức thần thông, cũng không cách nào mở thần tàng, mở Thiên Cung giống như ngươi. Thần thức thần thông của nàng còn mạnh hơn ta, Thần Tàng Thiên Cung đều có, làm sao có thể là Thần Thánh quan tưởng ra?

Trong đầu Tần Mục ầm vang, thất thanh nói:

- Ngươi nói là, trên đời thật có nữ tử xinh đẹp như vậy, hoàn mỹ như thế?

Hắn chỉ cảm thấy khó có thể tin. Chương 993: Kiếm Nhị Thập (2)

Nhưng mà lời nói của Thúc Quân hoàn toàn đã đề tỉnh hắn, Lãng Uyển Thân Vương rất xinh đẹp quá hoàn mỹ, dẫn đến hẳn ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo, nhận định Lãng Uyển Thân Vương là Thần Thánh do bộ tộc Tạo Vật Chủ quan tưởng ra, lại không để mắt đến rất nhiều chỉ tiết.

Thần Thánh quan tưởng ra rất tương tự Cổ Thần, bị quan tưởng cấu tạo thần thức tư duy của Tạo Vật Chủ giới hạn, lửa chính là lửa, nước chính là nước, không cách nào thay đổi thuộc tính bản thân, chỉ có thể dọc theo thuộc tính bản thân mà không ngừng tu luyện tăng lên mình.

Từ Cổ Thần đến xem, Cổ Thần không cách nào mở ra thần tàng, mở Thiên Cung, mà lại không vị Cổ Thần nào là lấy thần thức để làm thủ đoạn chiến đấu, càng không cách nào quan tưởng ra tính mạng hắn.

Nhưng mà, Lãng Uyển Thần Vương lại ngoại lệ!

Nàng có thể quan tưởng, cũng mở ra thần tàng, mở ra Thiên Cung, từ đạo pháp thần thông của Vô Ưu Hương tìm hiểu ra thần thức thần thông, biến đổi thần thông đạo pháp của bộ tộc Tạo Vật Chủ.

Như thế xem xét, nàng đích xác không phải Thần Thánh do Tạo Vật Chủ quan tưởng đi ra, mà là một sinh mệnh hoạt bát!

Tần Mục lộ ra dáng tươi cười, xoa xoa đôi bàn tay, cười nói:

- Ta còn tưởng rằng nàng là quan tưởng ra...

Thúc Quân không rảnh suy đoán ý nghĩ của hắn, thúc giục nói:

- Chúng ta làm sao tiến vào Vô Ưu Hương? Tân Mục kinh ngạc nói:

- Ngươi cũng muốn đi?

Thúc Quân cười lạnh nói:

- Đây là tự nhiên! Sau khi ta phục sinh đã muốn tu hành Thần Tàng Thiên Cung, biện pháp tốt nhất đương nhiên là đi theo ngươi, tiến vào Vô Ưu Hương một lần, xem bọn hắn tu luyện thế nào!

Tần Mục khổ sở nói:

- Bộ dáng bây giờ của ngươi...

- Chờ ta một lát!

Thúc Quân lấy ra một khối Thái Sơ Thần Thạch, quan tưởng một lát, đầu to thu nhỏ, thân dưới mọc ra thân thể gầy yếu, cũng không lâu lắm đã biến thành một thiếu niên gầy yếu đỉnh đầu to, nói:

- Như vậy cũng có thể chưa? Bộ thân thể này của ta không thường dùng, chỉ dùng để đi đường, như cái nhân dạng. Tương lai chờ thần thức của ta khôi phục một chút, ta sẽ đúc lại nhục thân.

Tân Mục nhìn hắn mặt mũi tràn đây râu ria, cố gắng nhẹ gật đầu, nói:

- Chỉ là có chút trông có vẻ già, ngươi còn giả bộ nai tơ, đến mức nhìn có chút cổ quái.

Thúc Quân mặt đen lên, càng xấu.

Tân Mục vội vàng nói:

- Tạo Vật Chủ sẽ dịch chuyển khỏi khu vực tử tỉnh Vô Ưu Hương, Thân Ma của Vô Ưu Hương cũng sẽ hỗ trợ, khi đó tương đối hỗn loạn, chúng ta thừa dịp bọn hắn dời quần tinh, chui vào Vô Ưu Hương là được. Ta trước đổi một bộ y phục, áo choàng đỏ và yếm đỏ này quá gây chú ý.

Quả nhiên như hắn sở liệu, sau khi Lãng Uyển Thần Vương và Khai Hoàng tuyên bố ước hẹn hòa bình của hai tộc, không bao lâu bộ tộc Tạo Vật Chủ đã bắt đầu dịch chuyển khỏi khu vực tử tinh Vô Ưu Hương.

Thân Ma trong Vô Ưu Hương cũng riêng phân mình bay ra, có thôi động lâu thuyền đại hạm, có thì trực tiếp lấy pháp lực lớn lao đến thôi động quần tinh, để tinh thần rời xa Vô Ưu Hương.

Tân Mục và Thúc Quân cũng thừa cơ lẫn vào Vô Ưu Hương tầng dưới chót nhất của Tam Thập Tam Thiên, Vô Ưu Hương Thái Hoàng Thiên.

Mà ngay lúc này, mệnh lệnh của Khai Hoàng truyền đạt xuống, từng bộ môn của Thiên Đình, mỗi người quản lí chức vụ của mình, đâu vào đấy, chuẩn bị hiệp trợ Tân Phượng Thanh mở Bỉ Ngạn U Đô, xác lập sinh tử luân hồi.

Vô Ưu Hương so sánh Bỉ Ngạn Tạo Vật Chủ ưu thế lớn nhất chính là ở chỗ các quốc gia các bộ thời đại Khai Hoàng đều bảo lưu lại đến, Khai Hoàng chỉ cần nắm chắc phương hướng, truyền đạt mệnh lệnh của mình thì sẽ có từng cơ quan quốc gia khởi động, hoàn thành mục tiêu hắn quyết định.

Đây là chế độ trong Tứ Đại Thiên Sư Tiều Phu Thánh Nhân giúp Khai Hoàng chế định quốc gia, dưới loại chế độ này, mỗi người đều tài tẫn kỳ dụng, mỗi người quản lí chức vụ của mình, mỗi Thần Ma đều có thể tham gia vào việc kiến thiết gia quốc, nhưng mà mỗi người đều không cần vội vàng nhiều việc, có lưu lấy đầy đủ thời gian tu luyện, tăng lên bản thân.

Tiều phu Văn Thiên Các làm Tứ Đại Thiên Sư đứng đầu, thời đại Khai Hoàng có công tích không thể xóa nhòa.

- Tử Hề, ngươi đã từng giao thủ với Mục Thiên Tôn, kiếm pháp của hắn như thế nào?

Khai Hoàng gọi đến Yên Vân Hà, hỏi.

Ánh mắt Yên Vân Hề chớp động, cười nói: - Bệ hạ thật muốn đọ sức một trận với hậu thế của mình? Không khỏi mất phong độ của Đế Hoàng.

Khai Hoàng lắc đầu nói:

- Không phải đọ sức với hậu đại, mà là Tân Thiên Tôn đọ sức với Mục Thiên Tôn. Ta và hắn tuy là thân nhân, nhưng trên lý niệm có khác biệt, lý niệm xung đột lẫn nhau có đôi khi so cừu hận càng thêm đáng sợ, sẽ làm cho oán hận càng lâu càng sâu.

Hắn nhẹ nhàng vuốt ve Vô Ưu Kiếm, có chút xuất thần, sau một lúc lâu mới nói:

- Nếu đợi đến lý niệm xung đột va chạm, dẫn đến mâu thuẫn không thể điều hòa, không bằng trước phân ra thắng bại mạnh yếu. Giống loại tính nết của ta và hắn, đạo lý đã không phải là nói được, mà là đánh ra tới.

Hắn rút Vô Ưu Kiếm ra, quan sát thanh Thân Kiếm đã trưởng thành theo mình này, nói:

- Năm đó chính là thanh kiếm này đã rực rỡ hào quang trong tay hắn, làm cho ta kiến thức được kiếm pháp thần diệu, xác định mình muốn lấy kiếm lập đạo.

Hắn vung vẩy Vô Ưu Kiếm, trường kiếm tản mát ra quạnh quẽ kiếm quang, quanh quẩn đầy tiêu, thản nhiên nói:

- Cũng là thanh kiếm này, từ trong tay của ta truyền đến trong tay của hắn, để hắn lĩnh ngộ ra vô song kiếm pháp. Thanh kiếm này, dính líu ta và hắn, cách xa nhau trăm vạn năm, cách xa nhau bốn vạn năm. Ta muốn biết, hắn so với năm đó tăng lên bao nhiêu. Ngươi là người gần nhất trong Vô Ưu Hương từng thấy kiếm pháp của hẳn, ngươi biết lai lịch của hắn. Cho nên ta mới có thể hỏi ngươi.

- Kiếm pháp của Mục Thiên Tôn, trăm vạn năm đến vô song tại thết

Yên Vân Hề rút kiếm, trâm giọng nói: - Kiếm Đạo của bệ hạ, cũng là trăm vạn năm tới đỉnh phong! Bệ hạ, ta từng ở Nguyên giới gặp được hẳn, thỉnh giáo hắn một chiêu Đề Kiếp kiếm pháp, bệ hạ mời xeml

Nàng thôi động Thần Kiếm, kiếm quang nhảy nhót, bắt chước Đề Kiếp Kiếm của Tần Mục, thi triển đi ra 19 thức của chiêu kiếm này.

Ánh mắt Khai Hoàng chớp động, năm đó Tần Mục ở Dao Trì cũng thi triển qua Đề Kiếp Kiếm, một kiếm phá đi chiếu ảnh của Nguyên Mẫu phu nhân, chấn kinh đương thời. Chỉ là khi đó hắn chưa kịp nhìn kỹ.

Trước mặt Yên Vân Hề thi triển ra một chiêu này, dù là nàng đã là cao thủ Lăng Tiêu cảnh giới đại viên mãn, cũng cảm thấy có chút cố hết sức, không cách nào hoàn toàn thể hiện ra một chiêu này tinh túy, nói:

- Một chiêu này thi triển trong tay hắn, càng thêm tỉnh diệu biến hóa nhiều làm ta cũng không cách nào ngăn trở.

- Đây là một chiêu kiếm pháp cơ sở.

Khai Hoàng vũ động Vô Ưu Kiếm, một chiêu một thức thi triển, nói:

- Trước một chiêu này đó, còn có bốn chiêu cơ sở kiếm pháp.

Kiếm quang chớp động, thi triển ra kiếm thức 18, sau khi kiếm thức 18 thi triển ra sau lại hóa thành kiếm thức 17, một đường thôi diễn, thôi diễn ra tứ đại kiếm thức cơ sở của Duyên Khang kiếm pháp.

Khai Hoàng nhắm mắt lại, đột nhiên mở ra, ánh mắt sáng như tuyết:

- Đằng sau Kiếm Thập Cửu, còn có Kiếm Nhị Thập!
Bình Luận (0)
Comment