Mục Thần Ký (Dịch Full)

Chương 1009 - Chương 1002: Bọn Hắn Không Phải Ngươi (1)

Chương 1002: Bọn Hắn Không Phải Ngươi (1) Chương 1002: Bọn Hắn Không Phải Ngươi (1)Chương 1002: Bọn Hắn Không Phải Ngươi (1)

Tân Mục nhìn phần mộ không nhìn thấy cuối, trong lòng sinh ra một cảm giác khó hiểu.

Hắn cùng nhau đi tới, Vô Ưu Hương Tam Thập Tam Trọng Thiên giống như là ba thế giới khác nhau, lão thân Khai Hoàng tiếng oán than dậy đất, cam chịu, đại tân sinh tận tình hưởng lạc, ăn chơi đàng điếm.

Mà Tân thị nhất mạch thì đang đả sinh đả tử, vì an bình của Vô Ưu Hương mà ném đầu lâu vẩy nhiệt huyết.

Thật quá hoang đường.

- Vô Ưu Hương đã dị dạng, hoặc là nói, Vô Ưu Hương phân liệt.

Trong lòng Tân Mục cảm khái.

Một Vô Ưu Hương xé rách, thế hệ trước bởi vì từ bỏ ý chí ban đầu thề phải bảo vệ con dân mà đạo tâm sụp đổ, một đời mới thì yên lặng trong vô ưu vô lự suy nghĩ tức là thật.

Tần gia là bởi vì cảm thấy hổ thẹn với con dân, hổ thẹn với thế hệ trước, lại phải thủ hộ vinh quang của Khai Hoàng, giữ gìn an bình cho Vô Ưu Hương, lấy hành vi gần như tự mình hại mình bảo vệ Vô Ưu Hương.

- Các ngươi không để cho ta về Vô Ưu Hương, là lo lắng ta cũng bị chôn ở chỗ này giống liệt tổ liệt tông sao?

Tần Mục lắc đầu, thật ra trong lòng của hắn Vô Ưu Hương sớm đã sụp đổ, sụp đổ, không còn tồn tại, chỉ là đối với việc liệt tổ liệt tông Tần gia vì bảo hộ Vô Ưu Hương thủ hộ vinh quang Khai Hoàng mà hi sinh cảm thấy không đáng.

- Năm đó là Khai Hoàng chia cắt nửa giang sơn của thế giới Bỉ Ngạn, mở ra Vô Ưu Hương, đắc tội Tạo Vật Chủ, bây giờ cũng là Tần gia tử thành lập Bỉ Ngạn U Đô, làm cho hai tộc quay về hòa bình.

Tân Mục nói với Tân Hán Trân:

- Từ nay về sau, dòng dõi Tân gia không cần thiết tiếp tục vì thủ hộ vinh quang của Khai Hoàng mà liều mạng với Tạo Vật Chủ nữa.

Tần Hán Trân lắc đầu, đi thẳng về phía trước, nói:

- Sau này dòng dõi Tân gia vẫn sẽ vì vinh quang của Khai Hoàng, vì tương lai liều sống liều chết chiến tranh. Vô Ưu Hương là như thế này, nhưng rời khỏi Vô Ưu Hương, bên ngoài sao lại không phải một Vô Ưu Hương khác?

Tân Mục đi theo Tân Hán Trân tiến lên, đi qua hết tòa này đến tòa phần mộ khác, trong lòng yên tĩnh mà linh hoạt kỳ ảo. Thế hệ này lại một đời tiền bối chết đi, chiến tranh với Tạo Vật Chủ, làm cho hắn muốn cười mà cười không ra, muốn khóc mà khóc không được. Hắn chỉ có thể lắc đầu.

Hắn hiểu chuyện đến nay, vẫn luôn đau khổ tìm kiếm tìm kiếm thăm dò Vô Ưu Hương, vẫn chỉ là hoa trong sương trăng †rong nước.

Không ở vào trí của hắn, rất khó minh bạch tâm tình và tâm cảnh của hắn ở giờ khắc này.

Sắp đến Trân Vương phủ, phía trước mồ dần ít đi, có chút nam nữ trẻ tuổi đang khổ cực tu luyện.

Bọn hắn hẳn là hậu bối Tần gia, niên kỷ so với Tân Mục không sai biệt lắm, có người lớn tuổi hơn Tần Mục, nhưng lớn hơn không được bao nhiêu tuổi, tuổi trẻ hơn Tân Mục cũng có.

Tử đệ Tần gia không nhiều, chỉ có mười mấy người, huấn luyện so với người Vô Ưu Hương ở nơi khác càng thêm khắc khổ, gần như khổ hạnh tăng ma luyện nhục thân của mình, rèn luyện nguyên khí của mình, cô đọng thần thức của mình.

Hiện tại, rất nhiều đại tân sinh của Vô Ưu Hương đang hưởng lạc, rất khó có khắc khổ tu hành như thế.

Tân Mục dừng lại quan sát, nói với Tần Hán Trân:

- Tân gia chỉ còn lại có những người này?

Tân Hán Trân gật đầu, nói:

- Chỉ còn lại những người này. Đế Hoàng gia hậu đại, đằng sau bách thế, ai còn cảm thấy ngươi là Hoàng tộc? Chỉ có chính trong lòng ngươi cho rằng như vậy mà thôi, chỉ có chính ngươi còn kiên trì phần này kiêu ngạo mà thôi. Không cố gắng thì Tạo Vật Chủ đột kích sẽ chết rất thảm. Sau khi Phượng Thanh trở về, chúng †a mới thở phào nhẹ nhõm.

Tân Mục nhìn một lát, Tân Hán Trân gọi một tiểu nữ hài, nói: - Tư Oánh, đây là đường ca của ngươi.

Nữ hài kia một thân mồ hôi, vận chuyển nguyên khí làm cho mồ hôi bốc hơi sạch sẽ, tò mò nhìn Tân Mục, cười nói:

- Hắn rõ ràng là Thánh Anh của Tạo Vật Chủ tộc, đặc biệt hung, dọa khóc thật nhiều người! Ta lúc ấy đều sợ quá khóc.

Tân Mục lộ ra dáng tươi cười, lấy ra một giọt Hồng Mông Nguyên Dịch, quan tưởng ra một viên trân châu, nhốt Hồng Mông Nguyên Dịch ở bên trong, đưa cho nàng, cười nói:

- Ngươi đeo trên cổ, ngày bình thường rất có ích cho tu luyện.

Nữ hài kia nhận lấy, lại đi ra ngoài tu luyện.

- Tư Oánh là nhỏ nhất trong Tần gia, là di phúc tử đại bá của ngươi, còn chưa tới 10 tuổi, hiện tại là ta đang dạy nàng.

Tân Hán Trân nói: - Chúng ta về nhà, ta dẫn ngươi đi từ đường tế tổ.

Tân Mục gật đầu, Trân Vương phủ không tính lớn, khôn cóg Long Biến Thiên và xa cực dục, nhưng mà từ đường lại không nhỏ. Trân vương phi và Thúc Quân chờ đợi ở bên ngoài, Tân Hán Trân dẫn Tần Mục đi vào, chỉ thấy từng cái bài bày ra chỉnh tề, đắp lên cùng một chỗ giống như là một tế đàn quy mô hùng vĩ.

Nơi này rất là nghiêm túc, bầu không khí ngưng trọng.

Tần Mục đi theo phía sau Tân Hán Trân, lễ bái dâng hương.

Tần Hán Trân lấy ra gia phả Tần gia, dò hỏi:

- Muốn thêm tên của ngươi vào sao?

Tần Mục chần chờ một chút, lắc đầu:

- Ta muốn đi đánh Khai Hoàng. Trước khi đánh Khai Hoàng, ta không thể có tên trên gia phả. Sau khi đánh Khai Hoàng, ta cũng không thể xuất hiện trên gia phả.

Tân Hán Trân ngơ ngác.

Đánh Khai Hoàng, là đánh lão tổ tông Tân gia, Tân Mục không thể dùng thân phận thế tôn thứ 107 đi đánh, đó là đại nghịch bất đạo.

Sau khi đánh Khai Hoàng, Tân Mục chính là hạng người khi sư diệt tổ, không nên xuất hiện trong gia phả, về tình về lý đều phải bị khai trừ khỏi gia phả.

- Ngươi thật nhất định phải đi đến một bước này?

Tân Hán Trân nhịn không được nói:

- Sau khi đánh, từ đường Tần gia, ngươi sẽ không vào được! Sau khi ngươi chết, mộ phần của ngươi cũng không thể tiến mộ tổ, ngươi sẽ trở thành cô hồn dã quỷ, Tần gia không có người tế bái ngươi!

Tân Mục lộ ra dáng tươi cười, nói: - Không đánh Khai Hoàng, Vô Ưu Hương sẽ không tỉnh lại. Khai Hoàng cũng hi vọng ta đánh hắn, đánh hẳn ra khỏi Vô Ưu Hương này. Ta không thể cô phụ kỳ vọng của hắn.

Hắn cười nói:

- Ta là một con cá nheo bị Khai Hoàng chủ động phóng vào trong Vô Ưu Hương, hắn không phải hi vọng ta đến quấy nước đục, mà là hi vọng ta đến quét tan hết nuốc đọng đi, làm cho những con cá thất vọng kia bắt đầu du động, làm cho những con cá sống mơ màng kia tỉnh táo lại. Ta phải làm cho tốt bản phận con cá nheo này.

Tân Hán Trân trầm mặc, nói:

- Khai Hoàng cực kỳ đáng sợ.

- Ta biết. Ta ở Thái Hư chỉ địa đã nhìn thấy dấu vết lưu lại lúc hắn quyết đấu với Hỏa Thiên Tôn, tu vi Hỏa Thiên Tôn cao hơn hắn, nhưng vẫn thua dưới kiếm của hắn. Tân Mục nói:

- Trong Thiên Đình Thập Thiên Tôn, mặc dù thực lực Hỏa Thiên Tôn không phải mạnh nhất, nhưng cũng không phải yếu nhất, có thể khiến cho Hỏa Thiên Tôn lưu lại dấu ấn đại đạo, đồng thời thụ thương, thực lực Khai Hoàng đã ngoài dự đoán của 1a.

Tần Hán Trân nói:

- Thực lực của hắn không chỉ là Kiếm Đạo. Mặc dù Kiếm Đạo mạnh nhất, nhưng thần thông của hắn cũng không kém hơn kiếm đạo.

Tần Mục gật đầu nói:

- Long Hán năm đầu, lúc gặp được hắn, hắn chính là kiếm pháp và thần thông song tuyệt. Ta ác Nguyên Mẫu phu nhân, lúc trọng thương Hạo Thiên Tôn, hẳn thi triển thân thông giết ra khỏi trùng vây tới cứu ta, thân thông chi diệu, nhìn mà than thở. Tân Hán Trân trâm mặc một lát, nói:

- Ta không thể lưu ngươi, ngươi đi đi.

Tân Mục khom người cúi đầu, quay người đi ra khỏi từ đường. Chương 1003: Bọn Hắn Không Phải Ngươi (2)

Ánh nắng bên ngoài chướng mắt, Tần Mục đưa tay che một cái, quay đầu nhìn lại, Tân gia từ đường trang nghiêm túc mục, bên trong cung phụng chính là liệt tổ liệt tông, nhưng hẳn vĩnh viên cũng không cách nào tiến vào nơi này.

Hắn gặp Trân vương phi, cúi đầu về phía Trân vương phi, cùng Thúc Quân đi ra khỏi Trân Vương phủ.

Trân vương phi nhìn bóng lưng của hắn, há to miệng, nhưng không kêu lên tiếng, Tân Hán Trân đi đến bên cạnh nàng, đứng chung với nàng, Trân vương phi vô lực tựa ở trên đầu vai của hắn.

- Mục nhi đại khái sẽ không còn trở về nữa.

Nàng nói khẽ. Tân Mục nhìn về phía tử đệ Tân gia đang khắc khổ tu hành, đi lướt qua chỗ bọn họ

- Đường ca ——

Tiểu nữ hài tên Tân Tư Oánh kia ngoắc hẳn lại.

Tần Mục xa xa vẫy tay, nơi này có nhà ấm áp, nhưng mà hắn không cách nào trú lưu trong này.

Hắn mang theo Thúc Quân đi, lại trải qua từng ngôi mộ tổ kia, Tân Mục bóp một nắm đất trịnh trọng thu vào trong đại lục chữ Tần.

Thúc Quân có chút không hiểu, Tần Mục cười nói:

- Tương lai nếu ta chết rồi, ta không thể chôn ở chỗ này, nhưng trên mộ phần của ta nhất định phải có đất của quê hương.

Bọn hẳn đi vào đệ tam thập tam trọng thiên, nơi này cũng là chỗ của Khai Hoàng Thiên Đình.

Rất nhiều văn võ quan viên của Khai Hoàng Thiên Đình đã tới đây trước hẳn, lẳng lặng chờ đợi trận chiến của Thiên Tôn, từng thần chỉ nhục thân to lớn, sừng sững khắp nơi trong Thiên Cung, lẳng lặng nhìn Tần Mục đi vào Nam Thiên Môn, đi vào thần cung thần điện nguy nga nghiêm túc, xuyên qua thiên nhai, rồi qua Dao Đài Dao. Trì, đi tới Ngọc Kinh thành.

Khai Hoàng Thiên Đình cũng là bố trí theo Long Hán Thiên Đình, chỉ là giản lược hơn Long Hán Thiên Đình một chút, cương vực cũng không bao la như vậy, nhưng luận xa hoa chỉ có hơn chứ không kém.

Dù sao nơi này là Vô Ưu Hương, là một bộ phận của thế giới Bỉ Ngạn, trong này quan tưởng tạo vật dễ dàng hơn những nơi khác không biết gấp bao nhiêu lần.

Tân Mục không sử dụng bất luận thân thông gì, từng bước một đi qua, mặc dù Khai Hoàng Thiên Đình cũng không bao la, nhưng từng bước một đi qua tốn hao thời gian cũng thật dài.

Nhưng mà hắn giống như là một cầu đạo giả thành tín, từng bước một đo đạc, đo đạc không phải Khai Hoàng Thiên Đình, mà là đúng sai trong lòng mình.

Nơi này ngoại trừ Thúc Quân ra không có Tạo Vật Chủ khác, bởi vì đây là chuyện giữa hai Thiên Tôn, Tạo Vật Chủ sẽ không can thiệp, cũng như không quan hệ gì với bọn họ, cũng không tất yếu chứng kiến thắng bại giữa hai Thiên Tôn.

Nơi này chỉ có những lão thần Khai Hoàng kia, Khai Hoàng Đạo Môn Đạo Chủ Tô Mạch Thanh, Thái Dương Thủ Viêm Nhật Noãn, tứ phụ Phòng Do Cơ, Cao Bách Tâm, Chu Kinh Mộng, Chu Tâm Phương, còn có các loại cựu thần Tam công Lục bộ Cửu khanh, họ đều đang nhìn Tân Mục đi vê phía Ngọc Kinh thành.

Bọn hắn lộ ra vẻ chờ mong, ma quyền sát chưởng, Viêm Nhật Noãn còn đang cọ xát lấy kiếm của hắn, vết rỉ dần lột đi.

Ngoại trừ bọn hắn ra, còn có tân thần, bọn hắn ở trong Ngọc Kinh thành, Ngọc Kinh thành hoa lệ nhất, bọn hắn cũng đang nhìn Tần Mục đi tới, có cười trên nỗi đau của người khác, có rục rịch, còn có huýt sáo.

Tần Mục làm như không thấy, mắt điếc tai ngơ.

Tần Hán Trân và Trân vương phi cũng mang theo số lượng không nhiều Tần gia tử đi vào Ngọc Kinh, sắc mặt phức tạp nhìn Tân Mục xuyên qua Ngọc Kinh thành, từ Chu Tước Môn đi vào Thừa Thiên Môn.

Thừa Thiên Môn cao sừng sững, phía trước chính là Di La cung Lăng Tiêu điện, Hoàng Cực đại điện, tượng trưng cho uy quyền vô song của Thiên Đế. Dưới Thừa Thiên Môn, Tân Mục dừng bước, xoay người lại, khom người nói với Thúc Quân:

- Thần Vương xin dừng bước.

Thúc Quân hoàn lễ, dừng bước lại, đứng dưới Thừa Thiên Môn, nhìn hắn leo lên một cầu thang, mười bậc mà lên, đi hướng Lăng Tiêu bảo điện.

Tân Mục bước lên từng bậc, qua không biết bao lâu, hắn rốt cục đi đến trước Lăng Tiêu điện.

Trong Lăng Tiêu điện, một Đế Hoàng đang ngồi trên bảo tọa, nhìn thấy hắn tới, thế là đứng dậy.

Khai Hoàng bỏ đi đế bào trên người, xếp chính tề để bào, đặt ở trên bảo tọa, lại lấy xuống đế quan trên đỉnh đầu, đặt ở trên đế bào.

Hắn nhấc lên Vô Ưu Kiếm bên hông, tranh một tiếng, Vô Ưu Kiếm ra khỏi vỏ, vỏ kiếm bị hắn nhẹ nhàng vung lên, cắm lên cây cột ở Lăng Tiêu điện.

Kiếm quang sáng tỏ, chiếu rọi Lăng Tiêu, cả điện kiếm ảnh lắc lư.

Hắn nhìn Tần Mục đang đi vào trong Lăng Tiêu điện, lẳng lặng chờ đợi Tân Mục đến, thân ảnh của hắn đứng sừng sững ở chỗ đó, cho người ta một loại tuyên cổ bất động, đạo tâm không dời.

Tuế nguyệt mất đi, sơ tâm của hắn từ đầu đến cuối vẫn không thay đổi.

Tân Mục đi đến trước người hắn, lộ ra dáng tươi cười:

- Tần Khai, đã lâu không gặp.

Khai Hoàng cũng lộ ra dáng tươi cười:

- Mục Thanh, trăm vạn năm chưa từng thấy qua. Ngươi từ Thái Hoàng Thiên đi tới, một đường nhìn thấy cái gì?

- Ta thấy được Thiên Đình mục nát của ngươi. Tân Mục lấy ra Kiếm Hoàn, nhẹ nhàng nhoáng một cái, Kiếm Hoàn hóa thành một thanh Thần Kiếm trong tay hẳn vang lên, Tân Mục phủi kiếm, mũi kiếm thân kiếm không ngừng chấn động, thản nhiên nói:

- Sơ tâm ngươi di chuyển Vô Ưu Hương là tốt, nhưng chỉ có chính ngươi có thể kiên trì sơ tâm của mình, bộ hạ cũ của ngươi thì không cách nào tiếp nhận thất bại, lâm vào trong đạo tâm tan rã đau khổ bi thương. Bọn hắn làm không được phụ trọng tiến lên giống như ngươi, sẽ chỉ oán ngươi hận ngươi. Bọn hắn không phải ngươi.

Khai Hoàng gật đầu:

- Là ta lực áp chúng nghị, một lòng muốn di chuyển đến Vô Ưu Hương, chịu tội tại ta. Ngươi còn chứng kiến cái gì?

Tân Mục nói:

- Ta còn chứng kiến Khai Hoàng biến pháp của ngươi đã thất bại, lòng người sụp đổ. Từ lúc ngươi quyết định di chuyển đến Vô Ưu Hương, Khai Hoàng biến pháp cũng đã thất bại, chỉ còn lại có một chút đồ vật lưu vu biểu diện.

Khai Hoàng gật đầu:

- Thời đại Khai Hoàng, lấy thần vì người chính là gốc rễ lập quốc, ta bỏ qua gốc rễ lập quốc để Chư Thần Khai Hoàng không thủ hộ bách tính, không thủ hộ chúng sinh, đến mức biến pháp gián đoạn. Chịu tội tại ta. Ngươi còn thấy cái gì?

Tân Mục nói:

- Ta nhìn thấy tân sinh một đời không biến pháp tinh thân, an phận ở một góc tận tình bể dục, không huyết tính, không biết phấn đấu, không tiến hành khai sáng. Bối phận mới cũ, ngăn cách sâu nặng. Bọn hắn không phải ngươi.

Khai Hoàng nói:

- Chịu tội tại ta. - Ta còn chứng kiến huyết mạch Tân gia vì quyết sách năm đó của ngươi mà chết, một đời lại một đời người kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên.

Tân Mục buồn bã nói:

- Bọn hắn không phải ngươi, không cách nào trưởng thành một Khai Hoàng khác, chỉ có thể dùng mạng của mình đền bù lỗi lầm của ngươi.

Khai Hoàng ảm đạm:

- Chịu tội tại ta.

- Ta còn chứng kiến ngươi còn muốn chạy ra ngoài, nhưng không đi ra được, có thể đi ra chỉ có Khai Hoàng, tất cả mọi người Vô Ưu Hương lại không đi ra được. Bọn hắn không ra khỏi Vô Ưu Hương, ngươi bị bọn hắn làm mệt mỏi, ngươi chạy không thoát Vô Ưu Hương.

Tân Mục run run cổ tay, xắn một kiếm hoa, tiếp lấy mũi kiếm nghiêng rủ xuống, chỉ vào mặt đất, thản nhiên nói:

- Tần Khai, để ta tới đánh nát Vô Ưu Hương trong lòng ngươi đi.

Ầm ầm ——

Khai Hoàng Thiên Đình, Di La cung Lăng Tiêu điện chia năm xẻ bảy, kiến trúc to lớn nghiêng nghiêng trượt xuống, từ trên cầu thang một đường bại sập, cây cột cự thạch nhấp nhô, rường cột chạm trổ bị nện đến vỡ nát ở trong bụi bặm!

Trên Lăng Tiêu Đài, mũi kiếm của Khai Hoàng chỉ xéo mặt đất, mỉm cười nói:

- Mục Thanh, ta đã chờ ngươi rất lâu. Xin mời ——

Con ngươi Tần Mục đột nhiên co lại:

- Xin mời. Chương 1004: Đệ Tam Thập Tam

Trọng Thiên Kiếm Vực (1)

Khi con ngươi Tân Mục bắt đầu co vào, kiếm trong tay hắn đã đâm ra, một kiếm này đâm ra, kiếm thức hóa thành Thái Hoàng Bình Thiên Kiếm!

Đó là một loại Kiếm Đạo là nhìn thấy thiên hạ bất bình, Thần Ma loạn vũ làm hại thế nhân, cảm niệm chúng sinh khó khăn không thể năm giữ vận mệnh của mình mới khai sáng ra Kiếm Đạo!

Bình thiên, bình chuyện bất bình trong thiên hạ, bình chuyện bất công trong thiên hạ, chém tà nịnh, đồ yêu mị, chính thị phi.

Khai Hoàng hồn nhiên không ngờ rằng chiêu thứ nhất của hắn lại là chiêu thứ nhất mình lấy kiếm nhập đạo.

Khi hắn lấy kiếm nhập đạo, chính vào lúc Thượng Hoàng kiếp dư ba không yên tĩnh, thời đại Khai Hoàng chưa đến, khi đó hẳn còn là người trẻ tuổi, mao đầu tiểu tử, tràn đầy chính khí hào hiệp, trượng kiếm xông xáo diệt yêu ma quỷ quái hoành hành thế gian.

Hắn gặp được Nguyên giới bị lực lượng to lớn vặn vẹo, phong ấn, từng Chư Thiên lần lượt biến mất, yên lặng, Nguyên giới chỉ còn lại một nơi không lớn.

Khi đó Nguyên giới so với Duyên Khang và Đại Khư sau này lớn hơn rất nhiều lần, nhưng mà so với Nguyên giới chân chính vẫn là quá nhỏ.

Chồng chất Nguyên giới, phong ấn Nguyên giới, đó là lực lượng hùng vĩ tràn trề cỡ nào?

Hắn gặp được di tích của Thượng Hoàng, Thượng Hoàng Thiên Đình di chí cao lớn nguy nga, cung điện, thành cung sụp đổ, chôn ở dưới tường Thần Ma thi cốt.

Suy tư của hắn thường bị lịch sử trong những di tích kia dìm ngập.

Hắn còn gặp được đám người cực khổ gào khóc trong chiến hỏa, có vợ chồng, có phụ nữ trẻ em, có lão nhân.

Hắn gặp được Thần Ma hoành hành không sợ, gặp được thừa yêu ma quỷ quái dịp loạn thành loạn, gặp được tế đàn to lớn của bách tính Thượng Hoàng Thần Nhân bị xua đuổi may mắn còn sống sót chế tạo, lại đem những người dân này áp lên tế đàn Thiên Đình Chư Thần, hiến tế cho Thiên Đình Chư Thần.

Hắn còn rõ ràng nhớ kỹ những nụ cười lấy lòng, khuôn mặt dữ tợn lúc những Thần Ma kia hiến tế bách tính cho Thượng Thần.

Thái Hoàng Bình Thiên Kiếm, chính là bởi vậy mà sinh.

Trong lồng ngực có hiệp khí, trượng kiếm bình giang hồ.

Một chiêu này là chiêu thức sớm nhất của hắn, hắn sáng chế một chiêu này khi Kiếm Đạo còn chưa từng gặp được Tần Mục, năm đầu chưa từng xuyên qua đến Long Hán.

Chiêu thức cũng không viên mãn như chiêu thức Kiếm Đạo sau này của hắn, thậm chí có thể nói có chút thô ráp, nhưng mà một chiêu này lại là chí khí viên mãn nhất trong Kiếm Đạo Tam Thập Tam Trọng Thiên của hắn, nhất là một chiêu hào khí vượt mây, không có cái thứ hai!

Thái Hoàng Bình Thiên Kiếm ở trong tay Tân Mục thi triển đi ra, trượng kiếm nhậm hiệp, lấy bạo chế bạo, thiếu niên hào hiệp Kiếm Đạo từ dưới kiếm của hắn bắn ra, làm cho Khai Hoàng trong nháy mắt từ trong ký ức năm đó tỉnh lại, trong lúc vô tình Vô Ưu Kiếm trong tay giống như mang theo hắn trở lại lúc ban đầu.

Hắn thi triển ra cũng là Thái Hoàng Bình Thiên Kiếm, giống với kiếm pháp của Tân Mục, khi một chiêu này thi triển ra, hắn lại cảm thấy gió đang gào thét, thân phiêu diêu trong gió.

Đó là cảm giác thời niên thiếu, kích tình bành trướng, cho là mình có lực lượng cải thiên hoán địa giấu ở trong thân thể nho nhỏ kia, dù là gió táp sóng xô, dù là khó khăn trùng trùng, đều không thể đánh bại mình!

Mọi việc gian nan hiểm trở ngăn trở gặp trắc trở, đều là động lực làm cho mình tiến lên, làm cho mình càng cường đại hơn!

Hắn phải bảo vệ bách tính trên thổ địa nhiều tai nạn này, khiến mọi người không sợ thần, không sợ ma, khiến mọi người có thể thẳng eo mà sống, không cần tiếp tục nhìn sắc mặt Thần Ma.

Dưới kiếm hai người, Thái Hoàng Thiên sông núi giăng khắp nơi, kiếm quang hóa thành dòng sông, bành trướng rung động. Trong Ngọc Kinh thành, trong Khai Hoàng Thiên Đình, từng tôn Thần Ma, cho dù mới hay cũ, đều không chớp mắt nhìn một màn này.

Mặc dù dáng dấp Tân Mục là thiếu niên, nhưng Khai Hoàng sớm đã trở thành một trung niên, tràn đầy uy nghiêm của Đế Hoàng, mà bây giờ, bọn hắn nhìn thấy lại giống như hai thiếu niên hăng hái trượng kiếm.

Kiếm như hồng, đạo như vẽ, khoác kiếm nhất huy sái, ngàn dặm lồng lộng sơn hà đập vào mặt.

Trong sơn hà có kiếm khí như núi, có kiếm quang như mặt hồ ba lân, có kiếm khí giống như là mây cuốn mây bay, có kiếm mang giống như là sóng lớn liệt không!

Hai người kiếm quang trùng điệp, đột nhiên bộc phát, rất nhiều Thân Ma đại tân sinh cuống quít chạy ra khỏi nội thành Ngọc Kinh. Bởi vì kiếm quang của bọn họ làm vỡ tung Thừa Thiên Môn, một đường quét ngang, từ Chu Tước Môn đến Huyền Vũ Môn, từ An Phúc Môn đến Duyên Hi Môn, từ Hàm Quang Môn đến An Lễ Môn, từ Thuận Nghĩa Môn đến Cảnh Phong Môn, từ Chí Đức Môn đến An Thượng Môn.

Kiếm quang từ trong những môn hộ này phun ra ngoài, phá vỡ những thiên môn này, từng cung điện và kiến trúc tại trong kiếm quang phá thành mảnh nhỏ, thay vào đó là cảnh tượng Thái Hoàng Thiên âm ầm sóng dậy!

Thái Cực cung, Dịch Đình cung, Đông Cung trong nháy mắt bị dãy núi đột ngột từ mặt đất mọc lên thay thế, Tu Đức điện, Phụ Hưng điện, Trường Nhạc điện, Đại Ninh điện bị hồ thiên nhất sắc thay thế.

Kiếm quang của hai người đột nhiên ngưng tụ, vòng quanh bọn hẳn hóa thành truyền tống quang lưu. Đây là một màn cực kỳ sáng chói, thân hình của bọn hắn không động, nhưng mà phi kiếm của mình không ngừng xoay tròn xung quanh bọn hắn, phi kiếm sáng tỏ thân kiếm chiếu rọi ra các loại truyền tống phù văn.

Truyền tống phù văn từ trên phi kiếm chiếu rọi trên người bọn hắn, thi triển ra truyền tống thần thông, kiếm quang cuốn thân thể bọn hắn phi tốc xuyên thẳng qua, như là hai đạo cầu vồng điện quang phi nhanh, đinh đinh va chạm trên không Ngọc Kinh thành.

Mỗi một lần va chạm, kiếm quang giống như là mặt trời loá mắt, xung quanh vô số kiếm khí giống như là từng tia sáng thẳng tắp không gì sánh được vọt tới bốn phía.

Phía dưới Ngọc Kinh thành, ngoại thành lập tức gặp nạn, Bình Khang điện, Tuyên Dương điện, Hưng Đạo điện, Khai Hóa điện, Quang Lộc điện các loại thần điện đỉnh điện thủng trăm ngàn lỗ, từng đạo kiếm khí bắn vào trong đó.

Lấy kiếm pháp để thi triển truyền tống thần thông, làm cho một đại gia thuật số như Tô Mạch Thanh cũng nhìn hoa cả mắt, vỗ tay bảo hay.

Càng nhiều thế hệ trẻ tuổi Thần Ma trốn ra ngoài thành, còn chưa đứng vững đã thấy thân hình Tân Mục và Khai Hoàng dừng lại trên bầu trời.

Chỉ nghe một tiếng vang ầm vang, Tam Thập Tam Trọng Thiên Kiếm Đạo kiếm thứ hai bộc phát!

Thái Minh Tê Thiên Kiếm!

Một kiếm này, là Khai Hoàng ở trên đường bình đại loạn Thần Ma, hào khí trong lồng ngực hóa thành hùng tâm vạn trượng, thề phải dữ thiên tề, thay đổi thế đạo bất bình này! Thế đạo bất bình, cũng không phải là do Thần Ma chi loạn dẫn dắt lên, loạn Thần Ma cuối kỳ Thượng Hoàng kiếp chỉ là biểu tượng, chân chính bất công là trời này!

Hắn muốn dữ thiên tề, muón thay đổi thế giới không công bằng này!
Bình Luận (0)
Comment