Chương 1012: Lại Vào Hậu Cung Của Thiên Đế (1)
Chương 1012: Lại Vào Hậu Cung Của Thiên Đế (1)Chương 1012: Lại Vào Hậu Cung Của Thiên Đế (1)
Trong lòng Tần Mục vạn phần, xấu hổ cảm thấy mình sa đọa, không chịu nổi dụ hoặc.
- Nếu như có Long Bàn ở đây, nhất định sẽ nói vài câu ngụ ngôn để làm cho ta tỉnh táo, không đến mức làm cho ta mê say tại trong sắc đẹp.
Lãng Uyển Thần Vương ngược lại không có ý khác, chỉ là quan tưởng ra một chiếc gương kiểm tra lá liễu ở mi tâm của mình, xem thử Tần Mục đã dán chỉnh ngay ngắn hay chưa.
Lá liễu này nhưng cũng đẹp mắt, làm cho nàng rất vui vẻ.
Dù sao lá liễu này là chư lão Tàn Lão thôn hợp lực luyện chế, mặc dù chư lão Tàn Lão thôn so ra kém bực Thần Vương như nàng, mà ở trên kỹ nghiệp rèn đúc, hội họa lại là đại gia thiên hạ ít có, lá liễu tự nhiên chế tạo cực kỳ mỹ cảm.
Huống chị, lá liễu này đã trải qua Thổ Bá và Thiên Công tế luyện, rất phi phàm.
Nàng dán ở mi tâm có một loại phong tình khác.
Tân Mục nhìn một chút mũ phượng trên đầu nàng, có chút chần chờ, mũ phượng rất hoa lệ, đó là tượng trưng cho thân phận Thần Vương, phía trên khảm nạm bảo vật cũng quý giá không gì sánh được, nếu như mang theo chiếc mũ phượng này, chỉ sợ cũng sẽ hấp dẫn ánh mắt người khác.
- Nhưng mà, nữ tử xinh đẹp như vậy, cho dù đi đến nơi nào cũng đều làm cho người chú mục.
Hắn từ bỏ suy nghĩ để Lãng Uyển Thân Vương lấy mũ phượng xuống: - Mang theo cũng thật đẹp mắt, chỉ cân nhìn không giống như là Tạo Vật Chủ là được. Giữa Tạo Vật Chủ và Cổ Thần có thâm cừu đại hận, ta cân coi chừng một chút, dù sao Cổ Thần nhất mạch có rất nhiều cường đại tồn tại đều trong bóng tối ủng hộ ta. Nếu như thân phận Lãng Uyển Thần Vương bại lộ, có khả năng sẽ mang đến phiền toái không cần thiết.
Lãng Uyển Thần Vương gọi các tộc trưởng tộc lại phân phó một phen, Tân Mục tìm tới Thúc Quân Thần Vương, nói:
- Thần Vương, ta dự định trở về Thiên Đình, ngươi muốn theo ta cùng đi sao?
Thúc Quân chần chờ một chút, nói:
- Trở về cũng tốt.
Tân Mục có chút không vui:
- Không phải Thần Vương nói muốn †ìm tộc nhân, bây giờ tìm được tộc nhân, làm sao còn muốn trở vê Thiên Đình? Thiên Đình rất nguy hiểm. Ngươi lưu tại nơi này chính là, còn có thể đi Vô Ưu Hương nơi đó học tập tri thức biến pháp Khai Hoàng, chuyên cần khổ luyện, sớm ngày mở Thân Tàng Thiên Cung.
- Ngươi người này, chạy tới hỏi ta muốn đi cùng hay không, hết lần này tới lần khác lại muốn ta lưu lại, hai mặt!
Thúc Quân cả giận nói:
- Vô Ưu Hương không cái gì có thể học, lại không tốt như phương pháp tu luyện của ngươi, chỉ có thể học một chút thần thông đạo pháp thôi, ta không ở lại nơi này. Đừng quên, ngươi còn thiếu ta một ẩn tàng ở trong Thiên Đình Tạo Vật Chủ!
Tân Mục lúng ta lúng túng nói:
- Ta cũng là vì tốt cho ngươi. Dù sao lúc ta tiến vào Thái Hư mang theo rất nhiều người, nhưng giờ không còn người nào, ngươi đi theo ta trở về, người khác thấy cái đầu to của ngươi khẳng định sẽ suy đoán lai lịch của ngươi...
Thúc Quân vô cùng tức giận cười nói:
- Như vậy Lãng Uyển Thần Vương thì sao? Ngươi mang theo nàng trở về, người khác sẽ không hỏi? Ước định của chúng ta vẫn chưa xong, ngươi đừng hòng vứt bỏ ta!
Tân Mục nói không ra lời, đột nhiên trong lòng tỉnh táo:
- Trong lòng ta hi vọng Thúc Quân đi theo, miễn cho ta bị Lãng Uyển Thần Vương dụ hoặc, bởi vậy mới có thể hỏi hắn muốn cùng đi hay không. Nhưng trong lòng lại không hy vọng Thúc Quân đi theo, cho nên mới nói hắn lưu lại. Xong, xong, ta cần Long Bàn!
Bọn hẳn lập tức lên đường.
Qua mấy ngày, ba gian phòng chỗ bọn hẳn đi vào đại lục kia, đăng lâm đỉnh núi, đi vào trước ba gian phòng kia.
- Không biết Hỏa Thiên Tôn và Hư Thiên Tôn có phỉa từ trong ba gian phòng này đào thoát ra ngoài hay không.
Tân Mục thâm nghĩ.
Lãng Uyển Thần Vương mở cửa phòng ra, nói:
- Từ nơi này mở cửa phòng, không cần những trình tự như ở phía ngoài kia, trực tiếp đi vào trong phòng sẽ đến Hư Không Kiều.
Tân Mục và Thúc Quân đi vào, bọn hắn bước vào cửa phòng, nhưng mà bên trong lại không phải gian phòng, mà là cuối cùng của Hư Không Kiều!
Bọn hắn đang đứng ở giữa trước của phòng!
Hư Không Kiều đứt quãng, quang mang gột rửa, Tần Mục khẽ nhíu mày, muốn xuyên qua Hư Không Kiều này nhưng cũng không dễ dàng, lúc trước hắn là dựa vào cùng Hư Thiên Tôn Hỏa Thiên Tôn liên thủ, lại thêm Bỉ Ngạn Phương Chu, lúc này mới có thể bình an tới đây.
Nếu như là từ Hư Không Kiều đi ra ngoài, chỉ sợ lại thêm Lãng Uyển Thần Vương, bọn hắn cũng không có thực lực này.
Nhưng vào lúc này, ở giữa phòng truyền đến ba động khủng bố, thân ảnh Hỏa Thiên Tôn và Hư Thiên Tôn từ trong bức tranh trên vách tường bay ral
Hai đại Thiên Tôn này lại thoát khỏi thế giới sinh tử luân hồi trong tranh, từ đó thoát khốn!
Tân Mục không cần nghĩ ngợi, lúc hai đại Thiên Tôn chưa rơi xuống đất đã vội đóng cửa phòng, sau đó lại mở cửa phòng, bên trong đã không còn là Hư Thiên Tôn và Hỏa Thiên Tôn, mà là một mảnh cung khuyết rộng lớn.
Trong lúc vội vã, Tân Mục cũng không rõ thế giới phía sau cửa đến cùng là nơi nào, vội vàng quát:
- Chúng ta nhanh đi vào!
Lãng Uyển Thần Vương vội vàng nói:
- Trình tự mở cửa khác nhau có thể tiến về địa phương khác nhau, ta biết rõ một chỗ an toàn...
- Không còn kịp rồi!
Tân Mục không nói lời gì lôi kéo tay của nàng xông vào trong phòng, Thúc Quân cũng xông vào trong phòng.
Cửa phòng bịch một tiếng mở ra, song giác trên đỉnh đầu Hư Thiên Tôn giống như liệt diễm phóng lên tận trời, chín quẹo mười tám rẽ, giống như là hai đầu U Đô Ma Diễm trường hà.
Nàng mình đầy thương tích, bốn phía nhìn lại, chỉ thấy Hư Không Kiều quang lưu một đoạn một đoạn, xung quanh đều là hư không loạn lưu sụp đổ, bọn người Tân Mục thì lại không thấy tung tích, không khỏi hừ lạnh một tiếng, bỗng nhiên quay người.
Hỏa Thiên Tôn cũng từ trong phòng đi ra, đứng đối diện nàng.
Hắn cũng là thương tích mình đầy, thương thế không nhẹ, trong thời gian ngắn khó mà khỏi hẳn.
Hai người năm mắt nhìn nhau, mi tâm Hư Thiên Tôn còn có một con mắt, giống như là con mắt thứ ba của Thổ Bá, hai người riêng phần mình dịch ra ánh mắt.
Thương thế trên người bọn họ là do đối phương tạo thành, lúc trước bọn hắn vượt qua Hư Không Kiều, trước đó Tân Mục dẫn đầu xâm nhập trong gian phòng ở trung ương, kết quả rơi vào thế giới Luân Hồi do Tạo Vật Chủ lưu lại.