Chương 1030: Đô Thiên Một Giấc Chiêm Bao (1)
Chương 1030: Đô Thiên Một Giấc Chiêm Bao (1)Chương 1030: Đô Thiên Một Giấc Chiêm Bao (1)
Đô Thiên Ma Vương nói là muốn đi Thái Hư lập công, nhưng thật ra là muốn chết mà thôi, hắn đem giao phó Ma tộc Đô Thiên thế giới cho Tần Mục, mình chết ở Thái Hư, Tân Mục sẽ không thể không thay hẳn gánh vác trách nhiệm chiếu cố tộc nhân, với hắn mà nói cũng coi là giải quyết xong một tâm nguyện.
Trong lòng hắn, Mục Thiên Tôn cao cao tại thượng khẳng định sẽ có thủ đoạn an trí tộc nhân của hắn.
Sau khi mình chết, Tân Mục nể tình giao tình trước đây, mặc dù không nói sẽ chiếu cố cẩn thận đối với tộc nhân của hắn, nhưng tốt xấu có thể đảm bảo tộc nhân của hắn có nơi nghỉ lại, không cần tiếp tục phiêu bạt trong vũ trụ, sớm chiều khó giữ được. Những năm này, thời gian không rễ, đám Thiên Ma chúng đã qua đủ.
Sau khi Đô Thiên thế giới hủy diệt, hắn mang theo tộc nhân phiêu bạt, không có Chư Thiên thế giới nào hoan nghênh bọn hắn, còn thỉnh thoảng có Chư Thiên cường đại tẩy sạch những Ma tộc này, đuổi giết bọn hắn, bắt bọn hắn làm nô lệ.
Tiếp tục như vậy nữa, Ma tộc của Đô Thiên thế giới thế tất sẽ diệt tuyệt.
Đô Thiên Ma Vương quả thực cùng đường mạt lộ, hắn là người thông minh, năm đó lúc xâm lấn Duyên Khang, hắn vốn cho rằng là một Tiểu Chư Thiên, nhìn thấy tượng đá Đại Khư hắn đã lập tức biết mình đá phải cục đá cứng bỏ đi suy nghĩ xâm lấn Duyên Khang.
Tân Mục tại trên ma ngữ và thuật số có thành tựu rất lớn, Đô Thiên Ma Vương cũng có công lớn trong này, nhất là trên thuật số, tạo nghệ của Đô Thiên Ma Vương rất cao.
Hắn biết tiến về Thái Hư chỉ có một con đường chết, nhưng cũng không thể không đi.
Trong lòng Tân Mục tự nhiên biết rõ, minh bạch tính toán của hắn, hắn ngẩng đầu nhìn khuôn mặt Đô Thiên Ma Vương, gió sương như đao, gặp trắc trở chính là thúc vũ khí của người già, đối với Thần Ma tuế nguyệt không thể làm cho bọn hắn trở nên già nua, mà Đô Thiên Ma Vương lại có vẻ già, mà lại chí khí cũng không bằng lúc trước.
Chí khí của hắn đã hao mòn trên đường ly biệt quê hương giãy giụa cầu sinh.
- Đô Thiên thế giới còn thừa lại bao nhiêu Ma tộc?
Tân Mục hỏi.
Trên mặt Đô Thiên Ma Vương vui mừng, cũng không dám lộ ra quá nhiều vui sướng, vội vàng nói:
- Chỉ còn lại trăm vạn Thiên Ma chúng, thật không nhiều lắm, chỉ cần có thể có một chỗ để nghỉ lại, đồng cỏ và nguồn nước phong phú, không cần quá lớn, bọn hắn có thể sinh tôn được...
- Trăm vạn Thiên Ma chúng hoàn toàn chính xác đã không nhiều lắm, chỉ là mặc dù ta có cái danh Thiên Tôn này, nhưng ở trong Thiên Đình lại không có bất kỳ thế lực nào, không dễ dàn xếp bọn hắn.
Tân Mục nói:
- Bọn hắn hiện tại ở đâu?
- Ngay bên ngoài Thiên Hà trên Thiên Đình, bọn hắn không có tư cách tiến vào Thiên Đình.
Đô Thiên Ma Vương cười bồi nói:
- Ta để bọn hẳn ở lại bên ngoài, dựa vào bên bờ, miễn cho bị thuyền lui tới đụng chết. Thiên Tôn... Tân Mục đánh gãy hắn, nói:
- Thôi được. Yên nhi tỷ, Long Bàn, các ngươi tới.
Yên nhi đứng trên đầu Long Kỳ Lân, Long Kỳ Lân bước nhanh chạy tới, Tân Mục lấy ra một cái bình nho nhỏ, nói:
- Các ngươi mang theo món bảo vật này, theo Đô Thiên Ma Vương tiến về bên ngoài Thiên Đình, thu nhập trăm vạn Ma tộc dưới trướng hắn vào trong bình.
Cái bình này gọi là Hồ Thiên Bình, là bảo vật trong Tàng Sơn thị của Tạo Vật Chủ, Tân Mục và Lạc Vô Song ở Thái Hư chi địa gặp phải tộc trưởng Tàng Sơn thị anh linh, đáp ứng bọn hắn thành lập U Đô ở Thái Hư, Tàng Sơn thị tặng cho hắn món bảo vật này.
Trong Hồ Thiên Bình không gian bao la, bên trong giấu một Đại Chư Thiên, cực kỳ rộng rãi. Tân Mục dùng Hồ Thiên Bình này cất giấu Hồng Mông Nguyên Dịch, giữ lại cho mình tu luyện dùng, từ trong Hồ Thiên Bình thông qua một tỉnh cầu, cấp cho Ma tộc tạm thời nghỉ lại cũng có thể.
Đô Thiên Ma Vương cảm động đến rơi nước mắt, Long Kỳ Lân liếc nhìn hắn một cái, kinh ngạc nói:
- Đô Thiên lão ca? Khi nào ngươi già nua đến loại trình độ này?
Đô Thiên Ma Vương liên tục cười khổ, nói:
- Long ca ca chớ có nói đùa.
Hắn ở phía trước dẫn đường, mang theo Long Kỳ Lân và Yên nhi đi ra ngoài Thiên Đình, chỉ thấy nhiều Ma tộc quần áo. tả tơi rách nát đứng trên một chiếc thuyền hỏng đen kịt, số lượng không nhiều, hẳn là thần thông giả Ma tộc, còn có một Ma Thần. Trên chiếc thuyền hỏng kia còn có mấy cái tổn hại thần tàng, Long Kỳ Lân thăm dò nhìn thoáng qua, lại Ma Thân Lục Hợp đại lục, bên trong ở đến hàng vạn Ma tộc, hẳn là Ma Thần đã chết cống hiến ra Lục Hợp thần tàng của hắn để làm cho tộc nhân tạm thời có chỗ đặt chân.
Yên nhi di chuyển những Ma tộc này đến trên một tinh cầu trong Hồ Thiên Bình, cũng là xem như một vùng đất sơn thanh thủy tú, rất là màu mỡ, có thể nghỉ lại đặt chân, không cần lo lắng sinh kế.
Đô Thiên Ma Vương thở phào một hơi, đi theo hai người trở về phủ Mục Thiên Tôn, Yên nhi và Long Kỳ Lân đi vào thông báo, nói hắn trước tiên ở ngoài chờ đợi.
Đô Thiên Ma Vương chờ giây lát, Yên nhỉ trở về nói:
- Công tử nói không gặp ngươi. Công tử còn nói cuộc sống của hẳn cũng không dễ chịu, nói ngươi bảo trọng. Đô Thiên Ma Vương quỳ xuống trước phủ Mục Thiên Tôn, dập đầu nói:
- Ân tình của Thiên Tôn, kiếp sau lại báo!
Nói xong đứng dậy rời đi.
Hắn đi vào chỗ Tây Thiên Môn, Thiên Đình ở đây chiêu binh mãi mã, rất nhiều Thần Ma đến từ các đại Chư Thiên đều đến đây báo danh tham quân, chuẩn bị chinh phạt Thái Hư.
Đô Thiên Ma Vương cũng ghi danh, quản sự thần quan thấy hắn là hạng người năng chinh thiện chiến, mà tu vi cảnh giới cũng cao, là cảnh giới Dao Trì đỉnh phong, thế là để hắn làm giáo úy, dưới trướng có trên dưới một trăm Thần Ma.
Thiên Đình chiêu mộ Thần Ma từ các đại Chư Thiên, hai tháng sau sẽ tụ tập mấy trăm vạn Thần Ma, lâu thuyền đại hạm, giương buồm xuất phát, cực kỳ hùng vĩ. Trên thuyên, tướng lĩnh các quân truyên xuống phi tưởng, ứng đối Thái Hư quỷ dị.
Đoạn đường này đi thuyền mấy tháng, bọn hắn rốt cục đi vào Thái Hư.
Trong Thái Hư các loại quỷ dị đánh tới, mấy trăm vạn đại quân Thần Ma tử thương vô số, Đô Thiên Ma Vương suất lĩnh chi quân đội của mình ra sức chém giết, cũng may bọn hắn gặp Thi Hành Giả trong Thái Hư, lúc này mới còn sống đi vào Thái Hư chỉ địa.
Thái Hư chỉ địa lại các loại chuyện quỷ dị, mấy trăm vạn Thần Ma chỉ còn lại không tới 500 000, Đô Thiên Ma Vương may mắn sống tiếp được, chức quan đã tăng lên tới du kích tướng quân, bởi vì rất nhiều tướng lĩnh đều đã chết trong quỷ dị đột kích.
Đô Thiên Ma Vương suất lĩnh đám người dưới trướng kiệt lực chém giết, chống cự các loại quỷ dị, rốt cục thành lập cứ điểm trong Thái Hư chỉ địa.
Theo thời gian chuyển dời, tướng sĩ bên cạnh hắn càng ngày càng ít, ngay khi binh tận hết lương, bọn hắn rốt cục chờ đến viện binh.
Đại quân Thiên Đình mở phát đến, lần này dẫn binh là Thiên Đế gia thái tử Minh Nhai, có Tam công phụ tá, suất lĩnh Thiên Hà Thủy sư đại quân đến đây.
Minh Nhai thái tử và Tam công đối với Đô Thiên Ma Vương vũ dũng thêm ban thưởng lớn, trước trận đề bạt, phong hắn thành Trung Võ tướng quân, thần chức chính tứ phẩm, lại để cho hắn thống lĩnh một quân, theo thái tử chinh chiến.
Chinh chiến ở Thái Hư cực kỳ nguy hiểm, nhưng mà Đô Thiên Ma Vương lại như có trời trợ giúp, nhiều lần lập kỳ công, mà tu vi lại đột nhiên tăng mạnh, đột phá đến cảnh giới Trảm Thần Đài, lại đột phá đến cảnh giới Ngọc Kinh, càng được thái tử Minh Nhai thưởng thức, nhiều lần đề bạt.
Trong bất tri bất giác, chinh chiến đã hơn ngàn năm, Đô Thiên Ma Vương dưới thái tử và Tam công suất lĩnh dưới tao ngộ bộ tộc Tạo Vật Chủ phản công, nhiều lần đánh lui bộ tộc Tạo Vật Chủ, lập xuống công lao hãn mã.
Quân công của hắn càng ngày càng cao, được phong là Quy Đức tướng quân. Chương 1031: Đô Thiên Một Giấc Chiêm Bao (2)
Một ngày này, Thiên Tôn giáng lâm Thái Hư chỉ địa, chuẩn bị toàn lực vây quét bộ tộc Tạo Vật Chủ, đả thông con đường tiến vê Vô Ưu Hương.
Mà thái tử, Tam công giao ra quân quyền, mang theo hắn cùng một chỗ vinh quy Thiên Đình, tiếp nhận Thiên Đình phong thưởng.
Thiên Đế tự mình triệu kiến phong thưởng, lúc hỏi đến Đô Thiên Ma Vương sở cầu, Đô Thiên Ma Vương quỳ lạy nói:
- Nguyện cầu một Chư Thiên, thờ tộc nhân nghỉ lại.
Thiên Đế cùng bách quan Chư Thần cười to, nói:
- Ái khanh lập xuống công lao lớn như vậy lại chỉ cầu một Chư Thiên, thật sự là thuần phác.
Nơi này ban thưởng vô số tài bảo, lại ban thưởng hai đại Chư Thiên, phong làm Bá Hầu.
Đô Thiên Ma Vương dự cả triều dã, chuẩn bị tiến về phủ Mục Thiên Tôn bái kiến, thái tử lại gọi hắn đến, nói:
- Mục Thiên Tôn đã có ý tạo phản, bệ hạ nhịn hắn đã lâu, chỉ là bắt không được thóp của hắn. Bá Hầu có giao tình với hắn, lúc đi gặp hắn, hắn tất nhiên sẽ không phòng bị. Ngươi mang đế bào và đế ấn này giấu ở trong phủ hắn, ta tiến đến điều tra, lật ra đế bào và đế ấn, sẽ trị hắn tội mưu phản, hỏi chém! Kể từ đó, bệ hạ có thể gối cao không lo!
Đô Thiên Ma Vương hãi nhiên, không dám nhận đế ấn và đế bào.
- Ngươi là lo lắng tộc nhân của ngươi? Đô Thiên, sau khi giết Mục Thiên Tôn, tộc nhân của ngươi là của ngươi. Sắc mặt thái tử Minh Nhai trầm xuống, cười lạnh nói:
- Đừng quên, cô đối với ngươi có ơn tri ngộ, là cô đề bạt ngươi, ngươi mới có địa vị bây giờ, nên ngươi báo đáp ân tình của cô!
Đô Thiên Ma Vương quỳ lạy trên mặt đất, nói:
- Điện hạ có ơn tri ngộ, nhưng Mục Thiên Tôn cũng đối đãi ta ân trọng như núi, ta không biết làm sao báo đáp thì cũng thôi, nhưng cũng không thể lấy oán trả ơn. Còn xin điện hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban ral
Thái tử Minh Nhai giận tím mặt, vỗ bàn đứng dậy, cả giận nói:
- Giết Mục Thiên Tôn còn cần cho hắn bóp cái tội danh, giết ngươi ngay cả tội danh đều không cần bóp một! Đô Thiên, cô cho ngươi hai con đường, hoặc là ngươi lên Trảm Thần Đài đi một lần, hoặc là ngươi mang đế bào và đế ấn đưa đến phủ Mục Thiên Tôn! Ngươi chọn một đi!
Trong đâu Đô Thiên Ma Vương âm vang, trong lòng giấy giụa không thôi, qua thật lâu, lúc này mới nói:
- Vi thân nguyện lên Trảm Thần Đài.
Thái tử phất tay áo:
- Như vậy ngươi sẽ đi chết!
Trên Trảm Thần Đài, Đô Thiên Ma Vương quỳ ở nơi đó, kinh ngạc nghĩ đến mình cả đời này gặp gỡ, trong lòng bùi ngùi mãi thôi, thầm nghĩ:
- Tộc nhân của ta ở nơi của Mục Thiên Tôn, hẳn là vẫn tốt chứ...
Hai ánh đao lướt qua, đầu của hắn rơi xuống đất, Nguyên Thần cũng bị chém giết, hồn phi phách tán, không vào U Đô.
Trước mắt Đô Thiên Ma Vương lâm vào thuần túy hắc ám.
Nhưng vào lúc này, hắn chỉ nghe bên tai truyền đến tiếng kêu của nữ tử gọi là Yên nhi kia, Đô Thiên Ma Vương vội vàng mở mắt, giương mắt bốn phía nhìn lại, trong lòng trở nên hoảng hốt, lẩm bẩm nói:
- Đây là nơi nào?
- Đô Thiên, sao ngươi lại ngu thiếp đi ở phủ Thiên Tôn?
Yên nhi cười nói:
- Công tử cho gọi ngươi?
Đô Thiên Ma Vương mờ mịt nói:
- Không phải ta đã chết rồi sao? Ta ở đâu? Trảm Thần Đài đâu? Minh Nhai thái tử đâu?
Yên nhi phốc phốc cười nói:
- Cái gì Trảm Thần Đài? Nơi này là phủ Mục Thiên Tôn! Nơi này cũng không có Minh Nhai thái tử, nghe nói Minh Nhai thái tử đã chạy trốn, không biết tung tích. Ta vừa mới cùng Long Bàn đi gặp công tử, công tử để cho ta đi ra, bảo ngươi đi vào. Ai có thể nghĩ ngươi lại nằm ngủ ở chỗ này.
Đô Thiên Ma Vương đứng dậy, vẫn còn có chút mê mang, bốn phía nhìn lại, ánh nắng tươi sáng, nơi này thật là trước phủ Mục Thiên Tôn ở Ngọc Kinh thành Thiên Đình, hơn một ngàn năm trước đi qua nơi này người đi đường còn chưa đi xa, giống như chỉ là qua ngắn ngủi một lát.
Nhưng mà, trong giấc mộng hắn đã đi qua ngàn năm, đã trải qua vô số lần ác chiến trong Thái Hư, thậm chí còn khải hoàn hồi triều tiếp nhận Thiên Đế phong thưởng, cuối cùng lại bị áp lên Trảm Thần Đài!
Yên nhi dẫn hắn đi vào trong phủ, nói:
- Có thể là ngươi quá mệt mỏi, lặn lội đường xa, mệt nhọc không chịu nổi. Công tử không thích người quỳ hắn, ngươi gặp mặt cũng không thể tiếp tục quỳ. Ngươi ăn linh đan gì?
Đô Thiên Ma Vương lắc đầu, nói: - Ta không ăn linh đan.
Yên nhi kín đáo đưa cho hắn một viên, Đô Thiên Ma Vương nếm nếm, hương nhưng cũng không hỏng.
- Yên nhi tỷ, ta vừa mới ngủ thiếp đi, trong giấc mộng trong bất tri bất giác đi qua ngàn năm, trong mộng đủ loại, rõ mồn một trước mắt, lại chân thực không gì sánh được.
Đô Thiên Ma Vương đi theo nàng, vừa ăn linh đan vừa nói lên giấc mơ của mình, nói:
- Ta một giấc chiêm bao này tỉnh lại, dường như đã qua mấy đời, cũng không biết trong mộng là mộng hay hiện tại là mộng.
- Vừa rồi ngươi đương nhiên là đang nằm mơ, hiện tại là tỉnh dậy.
Yên nhi buồn cười, cười nói:
- Chuyện xảy ra trong mộng sao có thể là thật? Giống như nói trong mộng ngươi là Bá Hầu, tu thành cảnh giới Ngọc Kinh, mà bây giờ ngươi lại chỉ là cảnh giới Dao Đài. Nếu như chuyện trong mộng thật xảy ra, ngươi bây giờ chẳng phải là tuỳ tiện có thể đột phá đến cảnh giới Trảm Thần Đài?
Nàng vừa mới nói đến đây, đột nhiên khí tức Đô Thiên Ma Vương tăng vọt, Nguyên Thần đứng trên Thiên Cung Trảm Thần Đài của hắn, đã trải qua Trảm Thần Đài ma luyện mà không chết!
Yên nhi giật nảy mình, thất thanh nói:
- Sao ngươi làm được?
Bốn khuôn mặt của Đô Thiên Ma Vương đều là mù tịt không biết thần thái, chân tay luống cuống, lẩm bẩm nói:
- Ta căn cứ lĩnh ngộ trong mộng, không hiểu thấu đột phá... Yên nhi tỷ, đó thật là mộng sao? Yên nhi nghĩ nghĩ, cười nói:
- Nhất định là của ngươi tích lũy đến, lúc này mới tự nhiên đột phá, tu thành Trảm Thần Đài. Ngươi thử lại lần nữa xem, có thể bước vào Thiên Cung của ngươi Ngọc Kinh thành hay không?
Đô Thiên Ma Vương nếm thử một phen, lắc đầu nói:
- Không cách nào tiến vào.
Yên nhi cười nói:
- Đây chính là. Ngươi tích lũy chưa tới, cho nên, mộng vẫn là mộng. Công tử, Đô Thiên đến!
Tân Mục ở trong hoa viên phía trước, trêu ghẹo với Lãng Uyển Thần Vương và Vân Sơ Tụ, Long Kỳ Lân nằm ở bên cạnh, trên cổ treo một cái bình nhỏ, chính là Hồ Thiên Bình.
Tân Mục xoay đầu lại, cười nói:
- Đô Thiên lão ca, ta nghĩ đi nghĩ lại, con dân Ma tộc của ngươi chưa quen thuộc ta, ta tới giúp ngươi quản lý bọn hắn còn cần hao tâm tổn trí, hao tâm tốn sức. Ngươi hay là đừng đi Thái Hư, lưu lại chiếu khán bọn hắn cho tốt.
Đô Thiên Ma Vương lại muốn quỳ xuống, nhớ tới Yên nhi nhắc nhở, lúc này mới khom người nói:
- Đa tạ Thiên Tôn.
- Vẫn là gọi ta là giáo chủ đi.
Tân Mục giống như cười mà không phải cười nói:
- Ngươi nói ân tình của ta, kiếp sau lại báo. Hiện tại là kiếp sau của ngươi.
Trong đầu Đô Thiên Ma Vương ầm vang, nghẹn họng trân trối nhìn hắn, đã thấy Tân Mục lại trêu chọc hai nữ hài băng tuyết đáng yêu kia.
- Đây không phải là chuyện trong mộng sao? Hắn ngơ ngơ ngác ngác. Chương 1032: Mèo Trắng (1)
Vân Sơ Tụ lườm Đô Thiên Ma Vương một chút, khẽ nhíu mày, nói:
- Một tên Ma Thần cảnh giới chỉ có Trảm Thần Đài, mà còn xấu như vậy, vì sao Mục Thiên Tôn lại đối đãi hắn tốt như vậy?
Tân Mục cười nói:
- Tư chất tốt, ngộ tính tốt, thông minh cứng cỏi, chỉ là trước kia bị chậm trễ. Đô Thiên Ma Vương là số ít nhân vật ta để vào mắt.
Vân Sơ Tụ không khỏi tò mò, hỏi:
- Còn có những nhân vật nào đáng đập vào mắt Mục Thiên Tôn?
- Vậy thì nhiều.
Tân Mục thuộc như lòng bàn tay, nói:
- Thiên Đình Thập Thiên Tôn, còn có Thiên Công, Thổ Bá, Thiên Đế, Đế Hậu, Nguyên Mẫu bao gồm Cổ Thần, Thái Đế, Khai Hoàng, cường giả Đế Tọa lớn nhỏ, cùng trong thế hệ trẻ tuổi tài tuấn hơn mười tả hữu, chung vào một chỗ, ước chừng có một hai trăm người.
Vân Sơ Tụ cười đến nhánh hoa run rẩy:
- Một hai trăm người còn gọi nhiều? Mục Thiên Tôn, ngươi muốn hù chết người ta hả?
Hồn nhi của Tân Mục suýt nữa bị nữ tử này câu đi, nói thầm một tiếng lợi hại:
- Khó trách năm đó Cổ Thần Thiên Đế cũng bị trúng chiêu!
Long Kỳ Lân cảnh giác ngẩng đầu, ho khan một tiếng.
Tinh thần Tần Mục lập tức vô cùng phấn chấn, ánh mắt từ trên người Vân Sơ Tụ dời đi, rơi vào trên người Lãng Uyển Thần Vương, chợt cảm thấy Vân Sơ Tụ dẫn dụ hoàn toàn vô dụng. Thưởng thức loại đẹp yên tĩnh thanh nhã như Lãng Uyển Thần Vương có thể làm cho tâm linh của hắn an tĩnh lại, mặc dù hai người các nàng dung mạo giống nhau, nhưng mà Lãng Uyển Thần Vương không giống như là Vân Sơ Tụ, Vân Sơ Tụ cho người ta một loại mãnh liệt tham muốn giữ lấy, mà Lãng Uyển Thần Vương lại làm cho ngươi không tự chủ lâm vào trong đó, mê luyến trong đó.
Long Kỳ Lân lại ho khan một, Tân Mục không khỏi buồn bực:
- Ta không nhìn tiểu yêu tinh, sao Long Bàn còn ho khan tỉnh táo ta?
Long Kỳ Lân nhíu chặt lông mày, trong lòng có chút bất an:
- Giáo chủ còn có thể cứu sao?
Vân Sơ Tụ nhìn Lãng Uyển Thần Vương, có chút nhíu mày, thâm nghĩ:
- Bản sự câu người của tiểu yêu phụ này còn lợi hại hơn ta, nang có lai lịch gì? Nhìn khí chất giống như là tỷ tỷ của ta, nhưng mà tỷ tỷ là tiểu yêu phụ Liên Hoa Hồn kia, không đến mức lại phái tới một Tuyệt Vô Trần tới. Ta thăm dò nàng lâu như vậy, cũng nhìn không ra lai lịch của nàng. Trong Thập Thiên Tôn, đến cùng là Thiên Tôn nào hóa thành Tuyệt Vô Trần? Chẳng lẽ là Cung Thiên Tôn? Nhưng cũng không giống...
Tân Mục trêu chọc vài câu với hai nữ, sau đó đứng dậy mang theo Đô Thiên Ma Vương và Long Kỳ Lân rời đi.
- Đô Thiên lão ca, Hồ Thiên Bình ta giao cho Long Bàn chưởng quản, ngày bình thường ngươi đi theo Long Bàn.
Tân Mục tránh đi Vân Sơ Tụ và Lãng Uyển Thần Vương, lúc này mới nói:
- Ngươi có thời gian, thì đi thêm trong Hồ Thiên Bình dàn xếp con dân của ngươi. thế giới Trong Hồ Thiên này trống rỗng, đây đủ tộc nhân ngươi phồn diễn sinh sống. Nhưng mà, Hồ Thiên Bình này chỉ là một Vô Ưu Hương khác, trốn ở bên trong sẽ chỉ bảo thủ, tương lai các ngươi vẫn là phải di chuyển ra ngoài, đến ngoại giới định cư.
Đô Thiên Ma Vương xưng phải, chán nản nói:
- Ngoại giới Chư Thiên san sát, chỉ sợ không có nơi cho tộc ta nghỉ lại.
Tân Mục mỉm cười:
- Ngươi ở Thiên Đình rất khó lập công, nhưng ở chỗ ta lập công lại không khó. Duyên Khang có một chủng tộc gọi là Thiên Vũ tộc, Thiên Vũ thế giới của các nàng bị một Ma tộc khác chiếm cứ, Thiên Vũ tộc trưởng Vũ Chiếu Thanh nhiều lần mời ta đi tiến đánh Thiên Vũ thế giới, đoạt lại lãnh địa tộc nhân của các nàng. Mặc dù ta đã đáp ứng nhưng vẫn không có thời gian. Qua ít ngày nữa ta sẽ hạ giới đi một lần, ngươi đi theo gặp Vũ Chiếu Thanh, trợ giúp nàng đoạt lại Thiên Vũ thế giới, Thiên Vũ thế giới cũng là một Đại Chư Thiên, phân chia ra một khối để cho tộc nhân của ngươi tạm thời đặt chân vẫn là có thể.
Đô Thiên Ma Vương chần chờ nói:
- Tạm thời đặt chân, nhưng lâu dài chỉ sợ sẽ dẫn xuất rất nhiều chuyện, ân tình cũng sẽ biến thành cừu địch.
Tần Mục tán hắn nhân tình lão luyện, cười nói:
- Chuyện tương lai, ai có thể nói rõ được? Nói không chừng trên dưới trăm năm sau, thiên hạ này sẽ đại loạn? Trong loạn thế, hào kiệt nổi lên bốn phía, ngươi và tộc nhân của ngươi chưa hẳn không có chỗ nương thân.
Đô Thiên Ma Vương trừng to mắt, thất thanh nói:
- Bây giờ Thiên Đình thống trị các đại Chư Thiên, Thập Thiên Tôn uy năng trấn áp vạn giới, làm sao có thể sinh loạn?
Hắn một đầu khác đột nhiên tỉnh ngộ lại, cười nói:
- Vâng, Mục Thiên Tôn tiến vào Thiên Đình, làm sao có thể không loạn?
Tần Mục cười mắng một câu.
Đang nói, Lãng Uyển Thần Vương phân hoa phật liễu tìm tới, nhìn Đô Thiên một chút, thân thức ba động, truyền âm nói:
- Thánh Anh, khi nào tiến đến tìm kiếm Tổ Đình?
Tần Mục thần thức ba động:
- Mấy ngày trước đây vừa mới đánh cắp vỏ trứng Thiên Đế, Thập Thiên Tôn nghỉ ky hoài nghi lẫn nhau, chỉ sợ cũng có người hoài nghỉ ta. Bây giờ, nếu rời đi Thiên Đình, chỉ sợ sẽ có Thiên Tôn ngồi không yên, ở trên đường thăm dò ta.
Hắn cau mày nói: - Nguyên bản Thập Thiên Tôn có khoảng cách, vô căn cứ ngờ vực lẫn nhau, giờ phút này ta mang đến tin tức Thái Đế ẩn tàng ở trong Thập Thiên Tôn, không ngờ bọn hắn còn có thể ngồi được vững, cũng không nội đấu. Ta đánh cắp vỏ trứng Thiên Đế, bọn hắn vẫn án binh bất động, cực kì trầm ổn, mặt ngoài vẫn như cũ hòa thuận đoàn kết. Hiện tại ta cũng có chút vô lực.
Hắn lắc đầu, cảm khái nói:
- Ta nói ra nơi hạ lạc của Thái Hư và Vô Ưu Hương, bọn hắn cũng không vì cái này mà thay đổi. Ta đã không có bất kỳ nắm chắc nào có thể gây nên bọn hắn nội đấu, chẳng lẽ chỉ có nói ra tin tức Thiên Đế, Đế Hậu và Nguyên Mẫu ẩn thân ở trong Thập Thiên Tôn ra, bọn hắn mới có thể nội chiến sao?
- Thánh Anh, ngươi có chút quá vội vàng.
Lãng Uyển Thần Vương khuyên giải nói:
- Dục tốc bất đạt, ngươi bây giờ nên rời đi Thiên Đình, yên lặng theo dõi kỳ biến. Mâu thuẫn tích lũy tháng ngày, cừu hận sẽ càng ngày càng sâu, càng lúc càng lớn, ngươi muốn trong thời gian ngắn bốc lên Thập Thiên Tôn nội chiến, sẽ chỉ rơi xuống vết tích, bị người ta tóm lấy nhược điểm. Một chuyện ngươi mượn dùng nhục thân Thiên Đế trộm Thiên Đế... Thiên Đế vỏ trứng, ta rất không đồng ý, quá nguy hiểm.
Nàng ôn nhu nói:
- Thái Đế giấu ở trong đó, Thiên Đế cũng giấu ở trong đó, Thập Thiên Tôn năng nhân dị sĩ nhiều như vậy, khó đảm bảo sẽ phát hiện dấu vết của ngươi. Lúc trước nếu ngươi muốn rời khỏi Thiên Đình, bọn hắn nhiều nhất sẽ phái người bí mật giám thị, ngươi trộm lấy vỏ trứng của Thiên Đế sau đó rời đi Thiên Đình, chỉ sợ sẽ có rất nhiều hung hiểm. Thiên Đế, ta cũng không biết thủ đoạn của hắn, nhưng Thái Đế thân thông quảng đại, chắc chắn sẽ hoài nghỉ đến trên đầu của ngươi.
Tân Mục gật đầu nói:
- Là ta lỗ mãng rồi. Thần Vương tỷ tỷ, ngươi biết Thiên Đế là đẻ trứng sao?
Lãng Uyển Thần Vương lắc đầu.
- Dù sao Lãng Uyển Thần Vương cũng là Tạo Vật Chủ tuổi trẻ, xem ra chỉ có thể hỏi thăm Thúc Quân Thần Vương.
Tần Mục nghĩ tới đây, đang muốn sai người đi tìm đến Thúc Quân, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của Yên nhi truyền đến:
- Mèo hoang từ đâu tới? Long Bàn, nhanh lên tới, trong phủ có một con mèo hoang!
Long Kỳ Lân chi lăng lên lỗ tai, vội vàng chạy vội đi qua, kêu lên:
- Đô Thiên lão ca, cùng một chỗ hỗ trợi
Đô Thiên Ma Vương vội vàng chạy tới, cười nói:
- Yên nhi tỷ là đại cao thủ sâu không lường được, còn có thể không bắt được một con mèo hoang trong Thiên Đình?
Trong lòng Tân Mục khẽ nhúc nhích:
- Yên nhi là cảnh giới Lăng Tiêu, thuở nhỏ được Nguyệt Thiên Tôn dạy bảo, sao lại bắt không được một con mèo hoang? Trong Thiên Đình còn nhiều Thần Ma, sao lại có mèo hoang ẩn hiện? Mèo này có gì đó quái lại
Hắn đang nghĩ ngợi, chỉ nghe trong phủ một mảnh ồn ào, Yên nhi hóa thành Thanh Tước võ cánh bay tới bay lui, Long Kỳ Lân, Đô Thiên Ma Vương cùng một đám cung nữ xung quanh vòng vây, nhưng mà vân không bắt được con mèo hoang kia. Chương 1033: Mèo Trắng (2)
Tân Mục định thần nhìn lại, đó là một con mèo trắng, thân hình quỷ mị, xuất quỷ nhập thần, luôn luôn có thể hiểm lại càng hiểm tránh đi đám người, cho dù là hai đại cao thủ Yên nhi và Đô Thiên này liên thủ cũng không bắt được nó.
Yên nhi hô to gọi nhỏ:
- Mèo này thân thủ tốt, một thân cơ bắp kình đạo, khẳng định ăn ngon!
- Tựa như là mèo của Nghiên Thiên Tôn!
Tần Mục nao nao, nhìn về phía Lãng Uyển Thần Vương.
Lãng Uyển Thần Vương thấp giọng nói:
- Chết hay sống?
Tân Mục đang muốn nói chuyện, đột nhiên sắc mặt Lãng Uyển Thần Vương biến hóa, thấp giọng nói:
- Có Thiên Tôn đến rồi!
Nàng vừa dứt lời, có cung nữ cuống quít tìm được vườn hoa, nói:
- Lão gia, Nghiên Thiên Tôn tới chơi!
Tân Mục đang muốn đứng dậy tiến đến nghênh tiếp, đột nhiên Nghiên Thiên Phi tiếng cười truyền đến:
- Mục Thiên Tôn, không mời mà đến. Nhưng phủ Thiên Tôn này của ngươi cũng có chút hoa lệ, bệ hạ cho ngươi một nơi thật tốt.
Tân Mục tiến ra đón, cười nói:
- Thiên Phi nương nương như thế nào lại tới đây?
Nghiên Thiên Phi cười tủm tỉm nói:
- Ta đi ngang qua quý phủ, mèo con chạy mất, nghĩ thâm có phải là chạy vào trong nhà Thiên Tôn hay không, thế là đấn xem, không ngờ còn chưa tới kịp thông báo, đã nghe được trong phủ truyên đến đánh mèo. Mèo này mà là trái tim nhỏ bé của ta, bởi vậy dưới sự bối rối, mới có thể tự tiện xông vào, còn xin Mục Thiên Tôn thứ lỗi.
Nàng đang nói, bạch quang lóe lên, mèo trắng kia nhảy vào trong ngực của nàng, rụt rụt trong ngực nàng, nhìn Thanh Tước và Long Kỳ Lân bức tới không khỏi nhe răng, lông trên đuôi từng chiếc nổ lên.
Nghiên Thiên Phi vuốt đầu của nó, lúc này mèo trắng mới an tĩnh lại, híp mắt, thỉnh thoảng dò xét bọn người Thanh Tước, Đô Thiên Ma Vương, phát ra âm thanh ngao ô uy hiếp.
Tân Mục ôn hòa cười nói:
- Mèo con của Thiên Phi nương nương thật linh động, ngay cả đại cao thủ cảnh giới Lăng Tiêu cũng không bắt được. - Mèo nhà Thiên Tôn, tự nhiên là có chút bản lãnh.
Nghiên Thiên Phi nhìn Lãng Uyển Thần Vương và nghe hỏi chạy tới Vân Sơ Tụ một chút, lộ ra vẻ kinh ngạc, cười nói:
- Hai muội muội này là?
Lãng Uyển Thần Vương không nói gì, Vân Sơ Tụ hướng Nghiên Thiên Phi chào, cười nói:
- Ta là Vân phủ Vân Sơ Tụ, gặp qua Nghiên Thiên Phi. Thiên Phi không ở trong hậu cung, lại chạy đến phủ Mục Thiên Tôn, không khỏi có mất Đế gia thể thống.
Ánh mắt Nghiên Thiên Phi chớp động, ôn nhu nói:
- Vân gia muội tử có chỗ không biết, †a tuy là Thiên Phi, nhưng cũng là Thiên Tôn. Mục Thiên Tôn là một trong ngũ lão của Thiên Minh, chính là tiền bối của bản cung, hậu bối đến đây bái phỏng tiền bối, cũng không mất thể thống Đế gia. Nếu ta mỗi ngày đều một mình gặp Mục Thiên Tôn, có nhà không về, mới là mất thể thống Đế gia.
Trong lòng Vân Sơ Tụ hồ nghỉ:
- Khẩu khí của Nghiên Thiên Tôn lợi hại như vậy, chẳng lẽ tiểu tiện nhân này là tỷ tỷ?
Từ sau khi nàng phát hiện Liên Hoa Hồn chính là Đế Hậu nương nương, luôn có chút nghi thần nghi quỷ.
Nghiên Thiên Phi cáo từ, cười nói:
- Tìm được mèo con, ta đã yên tâm, không quấy rầy Mục Thiên Tôn tu hành. Dù sao ta là Thiên Phi, ở lại đây thời gian dài dễ làm cho người ta nhàn thoại. Ngày khác bản cung trước đưa bái thiếp, lại đến bái phỏng.
Tân Mục đưa tiễn, nói:
- Thiên Phi nương nương, mấy ngày nữa ta muốn rời đi Thiên Đình, nương nương chỉ sợ tìm không được ta.
Nghiên Thiên Phi kinh ngạc nói:
- Mấy ngày trước Mục Thiên Tôn mới từ Thái Hư trở về, còn chưa nghỉ ngơi mấy ngày đã muốn rời đi? Thiên Tôn dự định đi nơi nào? Khi nào trở vẽ?
Tân Mục cảm khái nói:
- Ta đi vào Thiên Đình, mới biết thiên địa to lớn, bởi vậy muốn đi xung quanh một chút, thấy chút việc đời. Ta dự định dạo chơi Tứ Cực chỉ địa, bái phỏng Tứ Đế, trèo lên cực cao chỉ địa, bái phỏng Thiên Công, xuống cực sâu chỗ, bái phỏng Thổ Bá. Còn khi nào có thể trở về, vậy cũng không biết.
Nghiên Thiên Phi lộ ra vẻ hâm mộ, ai thán một tiếng, có chút réo rắt thảm thiết:
- Bản cung cũng là mong muốn tiêu dao tự tại như Mục Thiên Tôn, chỉ là từ khi gả cho Đế gia, cũng chỉ có thể đi lại trong thâm cung này, ngày bình thường đi qua xa nhất địa phương chính là Ngọc Kinh thành. Nói đến ngược lại thê lương, thật hâm mộ Thiên Tôn, có thể dạo chơi thiên địa. Cáo từ, Thiên Tôn dừng bước.
Tần Mục tiễn nàng đi ra ngoài, đã thấy ngoài cửa có loan giá, rất nhiều cung nữ đang chờ đợi bên cạnh loan giá, hai nữ hài tách ra rèm châu của loan giá, Nghiên Thiên Phi ôm mèo trắng leo lên loan giá, ngồi ngay ngắn xuống, nhẹ nhàng gật đầu với Tần Mục.
Tần Mục khom người hoàn lễ.
Hai cung nữ buông rèm châu xuống, loan giá thúc đẩy, lái rời Thiên Tôn phủ.
Tân Mục quay người hồi phủ, lập tức viết tấu chương, chuẩn bị đưa vào triều đình, bẩm báo Thiên Đế chuyện mình muốn rời khỏi dạo chơi.
- Ta cũng muốn đil Vân Sơ Tụ nhảy cẵng hoan hô.
Tân Mục nhíu chặt lông mày, thâm nghĩ:
- Lần trước ở Thái Hư chi địa mới có thể giết chết nàng mà không kinh động chân thân Nguyên Mẫu, đương nhiên, vẫn là dựa vào hạng người tâm ngoan thủ như Lạc Thần Đao xuất thủ. Lần này nàng lại phải đi theo, như thế nào mới có thể giết chết nàng? Không bằng đi Duyên Khang trước, tìm được Lạc Thần Đao đánh chết tiểu hồ ly tinh này...
Trên loan giá, Nghiên Thiên Phi nhẹ nhàng vuốt ve đầu mèo, mèo trắng kia liếm liếm móng vuốt, chậm rãi nói:
- Thiên Phi không đoán sai, hôm đó khống chế nhục thân Thiên Đế, đánh cắp vỏ trứng Thiên Đế chính là Mục Thiên Tôn. Hắn có thể giấu giếm được những người khác, nhưng không thể gạt được ta.
Nghiên Thiên Phi thuận cái đuôi mèo, mèo trắng nhếch lên cái đuôi, rất là hưởng thụ.
- Cái này có ý tứ.
Nghiên Thiên Phi khẽ cười nói:
- Tu vi của Mục Thiên Tôn không cao, lại có thể khống chế nhục thân Thiên Đế, cho hắn tu vi cảnh giới Lăng Tiêu hắn cũng chưa chắc có thể làm được. Như vậy hắn là thế nào làm được? Thái Đế hẳn là có loại bản lãnh này, thần thức của Thái Đế cường hoành không gì sánh được, có thể dùng thần thức để thay thế nguyên khí tu vi. Như vậy xem ra, Mục Thiên Tôn hẳn là ở trong Thái Hư gặp Tạo Vật Chủ, rất có kỳ ngộ, đến mức thần thức tạo nghệ tăng mạnh.
Mèo trắng nói:
- Như vậy vỏ trứng của Thiên Đế...
Nghiên Thiên Phi mỉm cười, nhìn Ngọc Kinh thành phồn hoa ngoài cửa sổ, cười nói: - Thái Đế sẽ hướng hẳn xuất thủ. Ta có thể đoán ra Mục Thiên Tôn đạt được kỳ ngộ của bộ tộc Tạo Vật Chủ, Thái Đế cũng có thể đoán ra, dù sao hắn cũng là thân thức đệ nhất nhân. Ta cũng muốn biết, đến cùng ai mới là Thái Đế.
Nàng vuốt má mèo trắng, ánh mắt có chút giảo hoạt:
- Thái Đế chết cũng không hàng, khiến cho người khó có thể bình an. Năm đó, một màn hắn khống chế chân thân Thiên Đế tập sát Lăng Thiên Tôn kia, khiến cho ta không rét mà run.