Chương 116: Một tấm lòng son
Chương 116: Một tấm lòng sonChương 116: Một tấm lòng son
Tân Mục dụng tâm ghi nhớ, khắc sâu đồ hình hành công của Bá thể Tam đan công cảnh giới Lục Hợp, ở Trấn Ương Cung hắn đã đạt được tàn đồ Bá thể Tam đan công cảnh giới Ngũ Diệu cùng với đồ hình hành công cảnh giới Lục Hợp, một ít khó hiểu bên trong tàn đồ dần dần rõ ràng lên, chỉ là muốn bổ sung tàn đồ vẫn là không có khả năng lắm.
Nếu thiếu niên Tổ sư nếu đã gặp đồ hình hành công của Bá thể Tam đan công, nói không chừng ông ấy còn có tàn đồ cảnh giới Ngũ Diệu, dù cho không đầy đủ, nói không chừng cũng có thể cùng tàn đồ Tần Mục biết đồng thời bù đắp cảnh giới Ngũ Diệu.
Việc quan hệ đến tu hành của hắn, hẳn nhất định phải chú ý. Đột nhiên, từ sau điện có một vị hòa thượng đi ra, trầm giọng nói: "Ai là sĩ tử Giang Lăng? Sĩ tử Giang Lăng ra khỏi hàng, các ngươi không cần vượt cửa ải này, đến cửa ải tiếp theo chờ đợi."
Vệ Dung ngẩn ngơ, đi ra cùng hai vị sĩ tử khác, đi vào điện bên trong, quay đầu lại nói: "Tân huynh đệ... "
"Đừng ồn ào!"
Hòa thượng kia trầm giọng nói: "Sĩ tử Giang Lăng tử thương nặng nề, phần sau có thể không cần thi nữa. Những người khác ở lại chỗ này, đợi kiểm tra."
Tân Mục kinh ngạc không thôi, bên trong Thái học viện vẫn còn có hòa thượng!
Hắn nhìn thấy nhiều đạo nhân như vậy, vốn cho rằng tuy nơi này có tên là Thái học viện, kì thực là chỗ của đạo gia, không nghĩ tới ở đây còn có thể nhìn thấy hòa thượng.
"Thái học viện tăng đạo hợp lưu, không biết Đại Lôi Âm tự nghĩ sao?"
Hắn vừa mới nghĩ tới đây, sau điện lại đi ra một vị tăng nhân áo vàng, chân mày gồ lên, lông mày dài bay bay, cầm danh sách trong tay, nhìn chung quanh một vòng, ánh mắt sáng như tuyết đè ép sĩ tử trong điện, mở miệng nói: "Cửa ải này, thử thách tâm tính."
Tiếng nói của hắn tựa như chuông lớn âm ầm vang vọng, chấn động đến mức màng nhĩ mọi người trong điện ong ong, trong đầu trống rỗng.
Hắn ngồi xếp bằng, mặt mày rủ xuống, nói: "Kinh ta niệm ẩn chứa chân ngôn, nếu các ngươi không chịu nổi liền lui ra đại điện, có thể chịu đựng được bản kinh văn này của ta thì có thể đến cửa ải tiếp theo." Hai tay hắn tạo thành chữ thập, lần hạt châu, không nhanh không chậm nói: "Phật cáo tu bồ đề, chư bồ tát, ma ha tát, ứng như thị hàng phục kỳ tâm: sở hữu nhất thiết chúng sinh chi loại, nhược noãn sinh, nhược thai sinh, nhược thấp sinh, nhược hóa sinh, nhược hữu sắc, nhược vô sắc, nhược hữu tưởng, nhược vô tưởng, nhược phi hữu tưởng, phi vô tưởng, ngã giai lệnh nhập vô dư niết bàn nhi diệt độ chi. Như thị diệt độ vô lượng vô sổ vô biên chúng sinh, thực vô chúng sinh đắc diệt độ giả. Hà dĩ cố..." (xuất từ kinh Bát Nhã nhà Phật)
Phật âm rung động, mỗi một câu chân ngôn chẳng khác nào một vị Như Lai giáng lâm, theo âm thanh đánh vào trong đầu toàn bộ sĩ tử bên trong điện, đánh vào thân thể của bọn họ, đánh vào nguyên khí, vào Linh Thai thần tàng, Ngũ Diệu Thần tàng của bọn họ! Thậm chí ngay cả bên trong ý nghĩ của bọn họ cũng xuất hiện từng vị Như Lai đại Phật, ánh sáng chiếu soi.
Rung động này càng lúc càng mạnh, mạnh đến mức khiến người ta không chịu nổi, âm thanh rung động làm cho khí huyết của bọn họ chuyển động, nguyên khí tán loạn, Thần Tàng khó giữ!
Muốn chống lại tiếng tụng kinh cũng là cực kỳ khó khăn, tâm niệm của bọn họ căn bản không chống đỡ được, phảng phất tất cả ý nghĩ đều bị soi rọi rõ rõ ràng ràng, không có nửa phần bí mật.
Rốt cục, có một cái sĩ tử không nhịn được đứng dậy, lao nhanh ra khỏi điện!
Tiếp tục nghe tăng nhân áo vàng này tụng kinh, hắn sợ nguyên khí của mình sẽ lập tức tan vỡ, Thần Tàng cũng sẽ bị Phật âm chiếm cứ, nói không chừng bắp thịt, da, lông, xương cốt, kinh mạch đều sẽ bị chấn động đến mức tan vỡi
Sĩ tử này vừa chạy ra đại điện, lại có mấy người không chịu đựng được, đứng dậy liền chạy ra phía ngoài, còn chưa chạy ra đại điện liền không nhịn được oa oa nôn mửa hết, hận không thể phun ra toàn bộ tim gan thận phổi của chính mình.
Tăng nhân áo vàng kia không hề bị lay động, tiếp tục tụng niệm chân kinh, chân ngôn Phật môn không ngừng nổ vang, âm thanh càng lúc càng nặng, càng nhiều sĩ tử chạy ra đại điện, vô cùng chật vật.
Trong lúc vô tình, bên trong điện chỉ còn dư lại hơn hai mươi người, Tân Mục ngồi trong điện, Phật âm kia vỡ bờ mà đến, chấn động tất cả của hắn, thiếu niên không hề bị lay động, đọc thâm Ma ngữ, cầm cự giằng co cùng Phật âm, ngươi công ta thủ, ngươi thủ ta công, đánh cho. không còn biết trời trăng mây gió đâu nữa.
Phật âm này ảnh hưởng nhỏ nhất đối với hắn, không tạo thành bất kỳ phiền phức nào cho ý thức của hẳn.
Sau một lát, Tân Mục lại đổi thành Thần ngữ chính mình học được, tranh tài với Phật âm, đánh đến không thể tách rời ra.
Lại qua một lúc lâu, tăng nhân áo vàng kia nhíu mày lại, mở mắt nhìn về phía Tần Mục, chỉ thấy Tần Mục ngồi ở đó bình chân như vại, ngẩng đầu nhìn bức vẽ trên cây cột, tựa hồ không có bất kỳ phản ứng nào với tiếng tụng kinh của hắn, mà lúc này bên trong điện chỉ còn dư lại hơn mười người.
"Kỳ quái, trên lời bình rõ ràng ghi hắn chính là tà tính, chữ trọng điểm quan sát, nếu như quả thực nội tâm tà ác, sao có thể chống đỡ Phật âm của ta lâu như vậy?"
Tăng nhân áo vàng kia cực kỳ khó hiểu, Phật âm trong miệng bất giác chậm lại, thầm nghĩ: "Hiện tại hắn một chút tà tính cũng không có, nếu ta cố gắng để hắn biết khó mà lui, chỉ sợ toàn bộ sĩ tử bên trong điện này đều phải bị bức ra đại điện, không ai có thể qua ải."
Hắn dừng lại, đứng lên nói: "Các ngươi qua ải, từ sau điện đi ra ngoài, đến cửa ải tiếp theo."
Mọi người như trút được gánh nặng, dồn dập đứng dậy, cả người bất giác tràn trề mồ hôi, ướt đâm quần áo. Chỉ có Tần Mục tựa hồ không hề có cảm giác, một chút mồ hôi cũng không có đổ ra.
Tăng nhân áo vàng kia lại đánh giá hẳn vài lần, lấy danh sách ra, đánh dấu vào sau tên mỗi người, lúc viết đến Tân Mục thì tăng nhân áo vàng chần chờ một lát, cầm bút viết: "Một tấm lòng son, không chịu tác động bên ngoài."
Tăng nhân đi ra sau điện, ném danh sách lên, tiên hạc giữa không trung bay tới, ngậm lấy thư bay lên, tăng nhân áo vàng này lại trở vê bên trong điện.
Con tiên hạc kia bay đến giữa sườn núi, hạ xuống trước một tòa đại điện, tiên hạc ngậm thư, giao thư cho một đồng tử đang đi tới, đồng tử kia cuống quít tiến vào điện, dâng thư cho một vị đạo nhân trung niên bên trong điện: "Lăng Vân sư tôn, danh sách đến rồi."
Lăng Vân đạo nhân mở danh sách ra, cười nói: "Hàng năm Thái học viện đều phải cho ra mười cái tiêu chuẩn, từ trong sĩ tử Linh Thai cảnh và Ngũ Diệu cảnh tuyển ra con em tài năng xuất chúng. Không biết năm nay có người nào mới?"
Hắn nhìn từng cái, nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Còn sót lại mười bốn người, đánh giá cũng rất cao, tuy rằng năm nay náo loạn, nhân tài không bằng năm rồi, thế nhưng cũng có chút thiếu niên anh tài đáng giá quan tâm... Ô?"
Hắn tập trung vào tên Tân Mục, sắc mặt quái lạ, lật qua lật lại, nhìn khắp một hàng chữ, có chút không rõ: "Cái tên gọi là Tân Mục này là xảy ra chuyện gì? Thế nào nói hắn tà tính, muốn trọng điểm quan sát, lại còn nói hẳn một tấm lòng son, không bị tác động bên ngoài? Những người này, bình phẩm lung tung!"
Đồng tử kia nói: "Lão sư, ba sĩ tử của Giang Lăng đã được nội bộ quyết định, cửa ải này của lão sư phải đào thải bảy người. Hơn nữa, tướng quân Thiên Sách nói con gái hắn cũng tới dự thi, xin lão sư chiếu cố nhiều một chút. Còn có Thái úy phủ cũng đưa tin, nói là có Tôn nhi muốn tiến vào Thái học viện tu hành. Còn có Đại tướng quân Phiêu Kị, Tần gia của kinh thành, cùng Trấn An Vương tự mình gởi thư nói tiểu công tử của Trấn An Vương cũng muốn... "
Lăng Vân đạo nhân vạn phần đau đầu, nói: "Bọn họ đều muốn tiến vào Thái học viện, lai lịch đều rất lớn, mặc kệ thế nào đều lớn hơn ta, ba sĩ tử của Giang Lăng đã chiếm ba tiêu chuẩn, đây là mặt mũi của quốc sư. Mười tiêu chuẩn chỉ còn dư lại bảy cái, làm thế nào có thể sắp xếp nhiều người như vậy? Tần Mục này lai lịch thế nào? Lẽ nào là của Tân gia kinh thành sao?"
Đồng tử kia lắc đầu nói: "Tần gia nói, công tử của Tần gia gọi là Tân Ngọc, còn Tần Mục này hẳn là không có quan hệ gì với Tần gia, hộ tịch của hắn là phủ Lệ Châu." Lăng Vân đạo nhân thở phào nhẹ nhõm, nói: "Chỉ có thể oan ức hắn. Sau đó để hắn không qua được cửa ải của ta là xong. Còn có người nào không có bối cảnh nữa?"
"Còn có hai anh em Đinh Sơn, Đinh Hạ này và một cô gái tên là Tư Vân Hương. Những người khác cũng có bối cảnh thế nhưng bối cảnh không lớn, còn có mấy người này, người này là thân thích của Phủ mục Yên Sơn, còn có bà con của Phủ doãn Vũ Đô... "
Lăng Vân đạo nhân thở phào nhẹ nhõm, nói: "Tuy rằng cũng không thể dễ dàng đắc tội quan tam phẩm nhị phẩm, nhưng trước mắt cũng chỉ có thể đắc tội rồi"
Tân Mục ra sau điện, ngẩng đầu nhìn thì thấy đó là một đoạn đường núi, hơn mười vị sĩ tử đồng thời leo lên phía trước, cũng không lâu lắm liền thấy phía trước đột nhiên trở nên bằng phẳng, thác nước từ trên vách núi ngọc phủ xuống dưới, phi quỳnh tiết ngọc, đón ánh mặt trời chiếu xuống, tỏa ra ánh sáng lung linh, vô cùng xán lạn, khiến đám người Tân Mục cũng không nhịn được than thở một tiếng, thực sự là Thánh địa Thần Tiên.
"Tỷ tỷ, ngươi cũng họ Tư à?"
Tân Mục nhìn thiếu nữ bên cạnh, hiếu kỳ hỏi: "Họ Tư này rất hiếm đấy, ta có người thân cũng mang họ Tư."
Cô bé bên cạnh hắn gọi là Tư Vân Hương, là một cái thiếu nữ dịu dàng ít nói, con mắt rất lớn. Người họ Tư không nhiều, ngoại trừ Tư bà bà ra thì đây vẫn là lần đầu tiên Tân Mục gặp được người họ Tư, không nhịn được nhìn thêm vài lần, tiến đến trước mặt nàng làm quen.
Thiếu nữ họ Tư kia tựa hồ nhận ra được ánh mắt của hắn, lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng, cúi đầu đi về phía trước, không đáp không để ý tới hắn.
"Nàng biết thẹn thùng, không phải bà bà giả trang."
Tân Mục thở phào nhẹ nhõm, thâm nghĩ: "Bà bà chưa bao giờ thẹn thùng. Bà bà hiện ở tại Tàn Lão thôn, không thể rời khỏi Đại Khư, càng không thể chạy tới nơi này. Nếu là bà bà, căn bản sẽ không dùng họ Tư này, bởi vì ta sẽ hoài nghi. Ha ha, thực sự là ta đa nghỉ sao?"
Hiện tại hắn có chút nghi thần nghi quỷ, nghe được tên của cô bé này là Tư Vân Hương, liền có chút hoài nghỉ, vì lẽ đó tiến lên thăm dò.
Cũng không lâu lắm, bọn họ đi tới trước một toà đại điện, chỉ thấy một cái đồng tử tay nâng danh sách, nhìn vê phía bọn họ, cất cao giọng nói: "Các vị sĩ tử, cửa ải này kiểm tra nghiêm ngặt, có thể sẽ có tử thương, có muốn rút lui không?"