Chương 1270: Trực giác
Chương 1270: Trực giácChương 1270: Trực giác
Long Kỳ Lân không tin nổi, hỏi lại:
- Vậy còn Hỏa Thiên Tôn?
Tân Mục nhìn khắp xung quanh, tiếp lời:
- Lúc ta trở về thời đại Long Hán, mỗi lần đi tìm Vân Thiên Tôn đều vô ích, lần nào Vân Thiên Tôn cũng đi tìm Hỏa Thiên Tôn, nhưng mãi vẫn không nhận được sự giúp đỡ của hắn. Vân Thiên Tôn và Hỏa Thiên Tôn là bạn tốt, hắn còn không thuyết phục được Hỏa Thiên Tôn, sao Hỏa Thiên Tôn có thể giúp ta được?
Ở một nơi xa, Tổ Thần Vương dùng thần thông Thiên Đạo quét sạch rất nhiều Hư Không Thú, sức mạnh vô cùng đáng sợ.
Hắn đã tìm được một bảo địa rồi, định chiếm cứ nơi đó.
Bốn mươi chín bảo vật Thiên Đạo treo cao trên không trung, thủ hộ chặt chẽ, cho dù là Hư Không Thú cũng không cách nào lẻn vào bên trong.
Mà ở một nơi xa hơn, Nghiên Thiên Phi cũng đã bắt đầu sử dụng dị bảo, cũng là bảo vật Thiên Tôn mà nàng tự luyện ra, màu sắc kỳ dị bốc lên cao, phong bế không trung và cả mặt đất, vô cùng chắc chắn.
Tân Mục cau mày tìm kiếm xung quanh, đám người Tường Thiên Phi, Cung Thiên Tôn cũng đều đã tự mình chiếm cứ bảo địa, những nơi mà hắn có thể lựa chọn không còn nhiều nữa.
Long Kỳ Lân vẫn không cách nào chấp nhận việc Hỏa Thiên Tôn không trợ giúp Tần Mục trong trận chiến Dao Trì, trái lại còn gia nhập phe để giết Tân Mục, nên có chút ngơ ngác đần độn.
- Hỏa Thiên Tôn chịu đả kích bởi cái chết của Ngự Thiên Tôn, bắt đầu từ ngày Ngự Thiên Tôn bị ám sát, hắn đã thay đổi. Tân Mục dắt theo Long Kỳ Lân và Yên Nhi tiếp tục tìm kiếm, nói:
- Năm đó trong bảy Thiên Tôn Long Hán thì có đến sáu vị Thiên Tôn đều vô cùng khâm phục Ngự Thiên Tôn, tình cảm sâu đậm nhất ngoài U Thiên Tôn ra thì chính là Hỏa Thiên Tôn, Ngự Thiên Tôn là tấm gương, là một ngọn núi vững chãi không thể vượt qua trong lòng bọn họ. Sau khi Ngự Thiên Tôn chết, U Thiên Tôn rơi vào tự bế kéo dài triệu năm. Còn suy nghĩ của Hỏa Thiên Tôn chắc chắn đã thay đổi vào ngay lúc ấy. Hắn căm thù Cổ Thần, lại muốn trở thành Cổ Thần.
Hắn dừng bước lại, ngơ ngác sững sờ nói:
-U Thiên Tôn cũng nói hắn thay đổi, trong lời nói của Nguyệt Thiên Tôn cũng để lộ ra hắn không đáng tin cậy, nhưng từ trước đến giờ ta vẫn rất có thiện cảm với hắn, có chút tự mình đa tình. Có lẽ chỉ có Ngự Thiên Tôn sống lại mới có thể khiến hẳn tỉnh dậy khỏi giấc mộng này.
Long Kỳ Lân cười nói:
- Ngự Thiên Tôn đã sống lại, chỉ cần trộm được tàn hồn trong Phệ Hương Điện, Ngự Thiên Tôn sẽ không còn ngơ ngơ ngẩn ngẩn nữa, Hỏa Thiên Tôn nhất định sẽ hồi tâm chuyển ý! Đến lúc đó, Nhân tộc có thể sẽ được cứu!
Tân Mục nở một nụ cười, nói:
- Chỉ mong là vậy.
Hắn bùng nổ thần thức, ép lui đám Hư Không Thú đột ngột xuất hiện.
- Mấy lão hồ ly này đều đã lựa chọn xong vùng đất để đặt chân, những nơi tốt đều bị bọn họ chiếm hết rồi!
Ánh mắt Tần Mục lóe lên, nhìn khắp xung quanh một lượt, cố gắng tìm kiếm một bảo địa tốt, nhưng tám vị Thiên Tôn đều lựa những vùng đất tốt nhất, chiếm cứ ở đó.
Làm sao Tần Mục có thể tranh được với bọn họ được đây?
Hơn nữa, những Thiên Tôn này đều có bảo vật Thiên Tôn trấn áp trên không, không để cho Hư Không Thú đến xâm phạm, e rằng không bao lâu nữa các Thiên Tôn này sẽ nhanh chóng xây xong cứ điểm cho riêng mình.
Đến lúc đó, bọn họ sẽ lại chạy tới nhờ Tần Mục đưa bọn họ ra ngoài, sau đó để cho đệ tử của mình đến đây tiến hành loại trừ Hư Không Thú, khai thác các loại bảo vật.
- Cho dù ta có tìm được bảo địa thì cũng không có bảo bối có thể trấn áp được Hư Không Thú.
Tần Mục chớp mắt, nghĩ thầm:
- Không thể lấy Lưu Ly Thanh Thiên Tràng ra, tuy dùng bảo vật này có thể trấn áp hư không, bất kỳ Hư Không Thú nào cũng có thể giết được. Nhưng mà để nó lọt vào mắt các Thiên Tôn khác, bọn họ nhất định sẽ cướp món bảo vật này đi. Đáng sợ hơn nữa chính là viên Cổ Thần Noãn của Lưu Ly Thanh Thiên Tràng kia...
- Hơn nữa ta cũng không thể bị nhốt ở đây để trông chừng bảo địa cả đời được. Nhưng nếu ta đi mời Sơ Tổ và Nhân Hoàng triều đại trước của Nhân Hoàng Điện đến đây trấn thủ, chỉ sợ Sơ Tổ Nhân Hoàng cũng không phải là đối thủ của Hư Không Mẫu Thú...
Tần Mục nghĩ tới nghĩ lui, bỗng nhiên linh quang khẽ động, đôi mắt thẳng đứng giữa trán mở ra, nhìn về phía bốn phía.
- Lần trước ta đến mạch khoáng Thái Sơ, Hư Không Thú không thể nào tiến vào mạch khoáng, nghĩa là năm mạch khoáng lớn cũng không để cho Hư Không Thú dễ dàng đặt chân vào. Nhưng ta chỉ biết mạch khoáng Thái Sơ đã bị Hiểu Thiên Tôn chiếm cứ, còn bốn khoáng thạch khác ở đâu, e là chỉ có Tường Thiên Tôn và Cung Thiên Tôn mới biết.
Trên đại lục Tân Tự trong con mắt dọc kia của hắn, hai Cổ Thần Noãn khổng lồ đang giao lưu với nhau, đột nhiên, dường như Noãn bên trong Cổ Thần có thể cảm nhận được tình hình thế giới bên ngoài, đạo âm đột nhiên dừng lại.
Hai Cổ Thần Noãn đều rung động rất nhẹ, lộ ra một chút kích động!
Tân Mục đánh giá xung quanh, thầm nghĩ:
- Ta không biết bốn mạch khoáng khác ở đâu, nhưng chắc chắn hai Cổ Thần Noãn này biết! Thay vì đi loạn xạ khắp nơi, không bằng để chúng nói cho ta biết.
Hai Cổ Thần Noãn không có động tĩnh gì. Tân Mục chớp mắt, chờ đợi trong chốc lát, hai Cổ Thần Noãn kia vẫn không có động đậy gì.
Tân Mục cắn răng, thân thức dao động, không lâu sau, bầu trời đột nhiên hé ra, lộ ra một con mắt khổng lồ.
Con mắt này đảo quanh, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Tần Mục, tiếp theo một con Hư Không Thú vô cùng to lớn hiện ra từ trong hư không, ầm ầm rơi xuống đất.
Yên Nhi và Long Kỳ Lân kêu lên một tiếng sợ hãi, vội vàng đề phòng.
Lại thấy khắp người Hư Không Thú này toàn là Hư Không Văn, sáu chân mạnh mẽ tráng kiện xòe ra, móng vuốt bấu chặt vào mặt đất, đi vài vòng quanh bọn họ, mi mắt lật lên, lộ ra cái miệng đầy răng nhọn.