Chương 128: Vân Tung Tước Ảnh
Chương 128: Vân Tung Tước ẢnhChương 128: Vân Tung Tước Ảnh
Tần Mục cười ha ha, thân thể chấn động, chấn Hồ Linh Nhi bay ra ngoài, hai đầu gối cong xuống, bỗng nhiên nhún người nhảy lên, hai tay giơ lên, phóng tới nghênh đón Đại Phật cưỡi voi quấn rồng đang ép xuống!
Thức thứ sáu trong Lôi Âm Bát thức, Vạn Phật Triêu Tông Lôi Trung Bàn!
Ầm ầm!
Giữa không trung sấm chớp đan xen, hai bóng người một phóng lên trời, một lao nhanh xuống đất.
Trong mắt Tân Mục lộ ra vẻ điên cuồng, ngẩng đầu chờ bóng người kia giữa không trung rơi xuống, Vân Khuyết mới vừa rơi xuống đất, đột nhiên tiếng sấm cuồn cuộn bên tai, liền thấy nắm đấm của Tân Mục đập đến trước mặt, mỗi một quyền đều kèm theo sấm chớp bắn ra, ầm ầm, chấn nhiếp tâm hồn người.
Đùng, đùng, đùng.
Bước chân Tân Mục cực kỳ nặng nề, như là một con voi lớn giâm trên mặt đất, một thân cơ thịt nhảy lên, toàn bộ bắp thịt đều chuyển động, bắp thịt vận động khiến sức mạnh bùng phát đến mức tận cùng.
Nắm đấm hai người va chạm, Vân Khuyết hơi thay đổi sắc mặt, chỉ cảm thấy nguyên khí của đối phương dào dạt dâng trào, quả thực là tựa như nghiền ép đánh sụp nguyên khí của mình.
Hắn vội vã dịch chân lùi về sau, vừa lùi vừa điên cuồng chống đỡ nắm đấm của Tần Mục, chỉ cảm thấy toàn bộ thủ đoạn của bản thân, toàn bộ chiêu thức tỉnh mỹ, chiêu pháp tuyệt diệu đến cực điểm, tất cả đều không thi triển ra được, chỉ có thể dùng nắm đấm chống lại nắm đấm của đối phương.
Chiêu thức, pháp thuật của hắn, căn bản không kịp triển khai, cũng không cách nào triển khai.
"Liên Tọa ấn, Liên Hoa bảo thể! Bảo Bình ấn!"
Vân Khuyết chợt quát một tiếng, đột nhiên ánh sáng vàng óng từ thân thể phóng ra, ấn tới một chưởng, dưới chân hiện ra một đài sen, có Phạn văn quay chung quanh thân thể hắn, không ngừng lưu chuyển, những Phạn văn này hình thành hình dáng một cái bảo bình, để Vân Khuyết ẩn thân trong bình.
Tân Mục nện đến một quyền, tiếng sấm nổ vang, chuông vàng, đài sen, bảo bình gì gì đều bị phá nát hết, nắm đấm của Vân Khuyết bị đập nát, máu văng ra, rơi vào trên áo lụa trằng nõn nhuộm thành một màu đỏ tươi, tựa như một đóa hoa mai.
Tuy nhiên hoa mai tản đi rất nhanh, cái áo lụa trắng này của hắn chắc cũng là bảo vật, vết bẩn không dính vào được.
Hai tay Vân Khuyết bủn rủn, cánh tay hầu như không nhấc lên nổi, chiêu thức trở nên chậm rì, trong lòng thâm nghĩ nguy to rồi, bị một quyền của Tần Mục nện vào mặt, bộp một tiếng dán sát trên vách núi trơn như ngọc, sau đó trượt xuống, ngất đi.
"Thái học viện vẫn có cao thủ."
Toàn thân Tân Mục khoan khoái, chỉ là vừa nóng người, còn chưa kịp dãn gân cốt mà tên hòa thượng áo trắng này đã bị hắn đánh bất tỉnh, khiến hắn vẫn còn có chút tiếc hận, thâm nghĩ: "Tùy tiện chạy đến một tên hòa thượng liền có thể chống đỡ được nhiều chiêu của ta như vậy, Tổ sư nói không sai, bên trong Thái học viện vẫn còn có mấy người rất cao minh, không thể kỳ thị thổ dân của Duyên Khang quốc." (sặc)
"Công tử, nhanh như vậy đã kết thúc rồi?"
Hồ Linh Nhi chỉ kịp ổn định thân hình, còn chưa kịp xem đã ghiền thì chiến đấu đã kết thúc, không khỏi có chút thất vọng, liền vội vàng tiến lên, lục lọi tìm kiếm trên người Vân Khuyết, cố gắng tìm chút vật đáng tiền.
Sau một lát, tiểu hồ ly tức giận nói: "Hòa thượng nghèo!"
"Linh Nhi, quần áo của hắn không tệ, hẳn là có chút giá trị" Tân Mục tốt bụng nhắc nhở.
Hồ Linh Nhi cởi quân áo của hòa thượng ra, quả nhiên bộ đồ này không nhiễm một hạt bụi, xé cũng không rách, tiểu hồ ly rất là hài lòng: "Chắc chắn hòa thượng này sẽ cầm không ít tiền để chuộc bộ đồ này! Đúng rồi, công tử, hắn tên gọi là gì?"
Tân Mục tung người nhảy lên sườn dốc, tiến về Sĩ Tử Cư, lắc đầu nói: "Sao ta biết được? Lúc nãy ta có hỏi hắn, hắn còn không nói, phỏng chừng là sợ mất mặt sau khi thua. Hòa thượng này vẫn còn có chút thần thông linh cảm, rất tự mình biết mình."
Cách đó không xa, Việt Thanh Hồng đè xuống khiếp sợ trong lòng, mang theo Lang Nô đi tới, nhìn vê sườn núi bên dưới, Vân Khuyết nằm dưới chân dốc, chỉ mặc một cái quần soóc màu trắng nhuốm máu, còn trong tình trạng hôn mê.
Quần soóc màu trắng của hắn cũng không quý giá như áo lụa trằng, chỉ là may từ vải vóc bình thường. "Vân Khuyết quá vô dụng, vậy mà không thể bức ra toàn lực của hắn. Tuy nhiên tên Tân Mục này, quả thực rất mạnh. Lang Nô, ngươi so với hắn thế nào?" Việt Thanh Hồng hỏi.
Tinh quang trong mắt Lang Nô bắn mạnh, cuốn lấy đầu lưỡi nói: "Ta có Ma đao pháp, đao pháp sát phạt trên chiến trường, có thể ép hắn xuất toàn lực! Thế nhưng ta chỉ có thể kiên trì mười chiêu, sau mười chiêu chắc chắn sẽ bại."
Ánh mắt Việt Thanh Hồng sáng lên, nói: "Ngươi đi."
Lang Nô khom người tuân lệnh, hai tay chộp ra sau lưng, hai tiếng vù vù, hai thanh loan đao giao nhau sau lưng hắn ra khỏi vỏ, đây là hai thanh đao đen kịt không pha lẫn bất kỳ màu sắc nào khác, phảng phất là dùng kim loại đen nhất rèn đúc thành. Hơn nữa, hai thanh đao này dài hơn †rượng, hẹp, uốn cong.
Lang Nô bước tới trước, bước chân càng lúc càng nhanh, đột nhiên thả hai †ay ra, tia nguyên khí bay ra, dùng khí ngự đao, hai thanh ma đao không một tiếng động vút qua không trung, chém về phía Tần Mục!
Khi hai thanh ma đao kia sắp chém lên người Tần Mục thì đột nhiên ánh đao †oả sáng, một thanh đao ép sát mặt đất chém ngang, một thanh đao chặn ngang chém ngang!
Sau gáy Tân Mục phảng phất mọc ra một đôi mắt vậy, thân thể đột nhiên trở nên cực kỳ quái lạ, cả người tựa như một con cá dẹp, một chân giẫãm lên thanh đao đang chém dưới đất, chân còn lại thì đá vào ma đao chém ngang phía trên, rất khó tưởng tượng thân thể vậy mà có thể gập thành loại tư thế này. Thanh ma đao phía trên bị đá bay, ma đao phía dưới thì bị một cước của hắn giẫm vào trong núi đá.
Lang Nô thất kinh trong lòng, chỉ thấy Tần Mục lấp lóe như quỷ mị, vọt về phía hẳn.
Tia nguyên khí của Lang Nô run run, hai thanh ma đao gào thét quay về, ánh đen đan xen qua lại quay chung quanh Tần Mục, Ma đao pháp của Lang Cư Tư quốc được hắn triển khai vô cùng nhuần nhuyễn, thế nhưng là không có một thanh đao nào chạm được vào người Tần Mục, bị hắn tránh thoát trong gang tấc.
Đao pháp của hẳn không phải là đao pháp bình thường, mà là kỹ thuật giết người trên chiến trường, chiêu thức không chút rườm rà, chỉ có một mục đích là chém giết kẻ địch!
Cho dù là đao pháp ác liệt đến thế, cũng không chạm được chút thân thể nào của Tần Mục.
Tuy nhiên, Tân Mục cũng bị đao quang của hắn bức đến không cách nào đi tới, không những không thể đi tới, trái lại đang không ngừng lùi lại.
Tư thế lùi vê sau của Tần Mục tựa như một con Thanh Long uốn lượn mà lùi, đột nhiên con ngươi Lang Nô co lại, đây không phải lùi về sau, mà là rồng cuộn!
Rồng, có thể lớn có thể nhỏ, có thể duỗi có thể cuộn, rồng cuộn lại một chỗ, đó là chuẩn bị triển khai một đòn chết chắc.
Lang Nô vốn cũng là một nhân vật có thân phận trong Lang Cư Tư quốc, trên chiến trường bị Việt Thanh Hồng bắt làm tù binh, dựa theo quy củ của Lang Cư Tư quốc, đã biến thành Lang Nô của Việt Thanh Hồng, nghe lệnh của nàng, thế nhưng thực lực của hắn lại không kém Việt Thanh Hồng bao nhiêu.
Hơn nữa, hắn kinh nghiệm sa trường lâu năm, trải qua từng trận từng trận tranh đấu liều mạng, kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú.
Tư thế lùi về sau của Tân Mục mang đến cho hắn một cảm giác cực kỳ nguy hiểm, như là bị một con dị thú hồng hoang cùng hung cực ác nhìn chằm chằm!
Ma đao pháp của hắn càng nhanh, thế nhưng Tần Mục đã súc thế đến cực hạn, đột nhiên, Tân Mục đấm ra một quyền, đột phá cực hạn, lập tức từng tiếng rồng gầm cuồn cuộn truyền đến, hai thanh ma đao mất khống chế, gào thét phóng về hướng Lang Nôi!
Đi cùng ma đao còn có một quyền †o lớn bá đạo của Tần Mục, quyền ý hình thành một con rồng to lớn dữ tợn hung ác, lao thẳng tới.
Lang Nô quát lớn, nguyên khí bùng phát, lập tức khí thế khốc liệt như một vâng mặt trời máu nơi hoang mạc phá tan thân thể lao ra, quần áo nổ tung, quanh thân hiện ra hoa văn Long Lang, hai tay đẩy về phía trước, dốc hết khả năng của chính mình, truyền toàn bộ nguyên khí vào hai lòng bàn tay!
Đùng!
Một tiếng rung động kịch liệt truyền đến, thân thể Lang Nô trượt thẳng về phía sau, hai thanh ma đao cắm vào hai bên hông, lùi lại mười mấy trượng liền, đâm vào một khối đá trên núi, lúc này mới ngừng thế lùi về sau.
"Linh Nhi, không cần cướp sạch hắn, chừa chút tiền cho hắn trị thương." Tân Mục gọi Hồ Linh Nhi đang chuẩn bị đi cướp đoạt chiến lợi phẩm lại, lắc đầu nói: "Hắn dùng binh khí, vì lẽ đó †a ra tay có chút nặng. Thương thế của hắn không nhẹ, muốn chữa khỏi cần phải bỏ ra một khoản tiền."
Hồ Linh Nhi chép chép miệng: "Đáng tiếc, hai thanh đao không tệ... "
Tần Mục lắc đầu rời đi, nói: "Kém hơn đao của ta một chút. Tuy nhiên thực lực của hắn không tồi, ý thức chiến đấu mạnh hơn hòa thượng khi nãy."
Việt Thanh Hồng chờ Tân Mục đi xa, lúc này mới hiện thân, đi tới bên người Lang Nô, khóe miệng Lang Nô chảy máu, hai thanh ma đao xuyên qua hai bên hông cắm vào núi đá sau lưng hắn, đóng đinh hắn ở đấy không cách nào nhúc nhích.
"Chủ nhân, ta dự đoán sai lầm." Lang Nô lộ ra vẻ xấu hổ: "Ta đoán phải sử dụng mười chiêu, hắn chỉ sử dụng ba chiêu... Cẩn thận!"
Hắn vừa nói ra lời này thì đột nhiên Việt Thanh Hồng cảm thấy sau lưng ấm áp, có một thân thể khác dán thật chặt ở phía sau nàng, không khỏi hơi chấn động trong lòng.
Một người dán sát sau lưng nàng, cùng nàng lưng tựa lưng, người này đến lúc nào, nàng căn bản không có phát hiện.
Lúc này, âm thanh của Tân Mục từ bên tai nàng truyên đến, hai người rất gần: "Sư tỷ, hắn là tôi tớ của ngươi à? Ngươi cho tôi tớ ra tay với ta là cho rằng ta không dám giết người trong Thái học viện sao?"
Trên trán Việt Thanh Hồng bốc lên mồ hôi lạnh li ti, đột nhiên bước chân nhanh chóng chuyển động, bước nhanh dời thân, thân thể của Tân Mục vẫn dán sát sau lưng nàng, âm thanh vang lên bên tai nàng: "Sư tỷ có nên cho ta một câu trả lời hay không?”
Việt Thanh Hồng tê cả da đầu, thân hình liên tục di động như quỷ mị, tốc độ cực nhanh, sử dụng tới bộ pháp Vân Tung Tước Ảnh, thế nhưng mặc kệ nàng di động ra sao, Tần Mục vẫn dán sát trên lưng nàng như cũ, như hình với bóng!
Vân Tung Tước Ảnh là thần thông thân pháp tốt nhất mà nàng từng học qua, tuy rằng nàng vẫn chưa thể triển khai ra thần thông, nhưng vẫn có thể làm cho bước chân như giẫm vào trong mây, như chim tước bay dưới thấp. Nhưng cho dù là thần thông thân pháp lợi hại như thế, cũng không cách nào vùng thoát khỏi Tân Mục.
Đột nhiên, Việt Thanh Hồng cảm giác được bắp thịt của chảng trai sau lưng kia tựa như từng con rắn nhúc nhích dưới da, không khỏi sởn cả tóc gáy, ngay cả làn da nhẵn nhụi đều vì run rẩy mà nổi lên từng mụn da gà nho nhỏ: "Tất sát kỹ của lưu phái chiến kỹ!"
Bước chân Tần Mục bắt đầu chuyển động, Việt Thanh Hồng đè sự sợ hãi trong lòng xuống, di động theo Tân Mục.
Nàng biết tất sát kỹ của lưu phái chiến kỹ chỉ được triển khai dưới điều kiện gần người, chỉ cần nàng còn tựa sát sau lưng Tân Mục, không cho Tân Mục xoay người thì tất sát kỹ của Tân Mục liền khó có thể triển khai ra.
Vừa nãy là Tân Mục dán chặt nàng, mà hiện tại lại là nàng dán chặt Tân Mục, đuổi theo bước chân của Tần Mục, không dám rời đi Tân Mục nửa phần.
Nếu rời đi, chỉ sợ chính mình liền đầu một nơi thân một nẻo!
Bị cao thủ lưu phái chiến kỹ kề sát tới trình độ như thế này, trên căn bản chính là lập tức bị hành quyết!
Hai người lưng dán lưng rảo bước đi tới, thật giống như một con bươm bướm uyển chuyển nhảy múa trên núi Thái học viện, phập phù đi tới, rất nhiều sĩ tử trên núi dồn dập dừng bước lại, nhìn chằm chằm hai người bọn họ, than thở không ngớt.
Tân Mục một thân áo gấm lộng lây, Việt Thanh Hồng là một bộ đồ xanh, hai người tựa như từng cánh của bươm bướm, lại áp sát vào nhau, quả thực dễ dàng khiến người ta tưởng tượng viễn vông.
Một tên sĩ tử cười lạnh nói: "Một đôi cẩu nam nữ, giữa ban ngày cũng tỏa ra một luồng hôi thối làm người buồn nôn!" Đột nhiên, chỉ nghe một tiếng nổ vang ầm ầm, Tần Mục hướng về phía sau dựa vào, tựa trên một cây cột trong Thanh Dương điện.
"Linh Nhi, đi thôi!"
Tân Mục kêu to Hồ Linh Nhi, nói: "Đừng nghĩ cướp đoạt nàng, ngươi muốn cướp đoạt nàng, thì cần phải kéo nàng từ bên trong cây cột ra. Nàng rất không kém, vậy mà có thể đuổi kịp bước chân của ta, là cao thủ."
Hồ Linh Nhi vội vàng đuổi theo hắn, quay đầu lưu luyến nhìn lại, chỉ thấy Việt Thanh Hồng bị Tân Mục đụng vào bên trong cây cột của Thanh Dương điện, gương mặt lún vào bên trong cây cột.