Chương 1352: Như mộng như ảo
Chương 1352: Như mộng như ảoChương 1352: Như mộng như ảo
Công kích tới từ thần thức của Lang Hiên khiến ý thức của nàng mơ hồ, mà một đòn của Tổ Thần Vương lại đánh vỡ đỉnh đầu của nàng.
- Kết quả này đã rất tốt rồi.
Nguyệt Thiên Tôn tỉnh lại từ trong mộng cảnh, hết lần này đến lần khác thử nghiệm, sau khi đưa Lăng Thiên Tôn đi thì sau cùng nàng cũng khó tránh được cái chết. Nhưng mà mãi đến sau này, nàng khó tránh được trọng thương, tuy có thể bảo vệ tính mạng, nhưng nàng cố gắng như thế nào thì cuối cùng hai chân của nàng sẽ bị Hiểu Vị Tô phế bỏ.
Mà dung nhan của nàng, sau cùng cũng khó tránh việc sẽ bị Hoả Thiên Tôn phá huỷ.
- Nơi này chỉ là mộng cảnh của ta, chưa chắc tất cả những điều này sẽ xảy ra.
Nàng cười nói với Tân Mục:
- Cứ như vậy đi. Bất kể thế nào, Địa Mẫu chắc chắn phải chết! Mục, nơi này thật sự là mộng cảnh đúng không?
Tân Mục gật đầu.
Nguyệt Thiên Tôn đột nhiên nhón đầu ngón chân lên, ghé vào trên mặt hắn hôn một cái, sau đó ngượng ngùng chạy đi, cười khanh khách nói:
- Dù sao cũng là mộng cảnh, hôn tình nhân trong mộng cảnh cũng đâu là gì!
Nàng lại đứng lại, quay người nhìn lại, nói:
- Mục Thiên Tôn là một vị họa sư, diệu bút sinh hoa, ngươi có thể vẽ dung mạo hiện tại của ta không? Ta muốn in dấu dung mạo hiện tại của ta ở trong đầu, nếu như tương lai trở nên xấu xí cũng sẽ không quên mất. Tân Mục nhấc bút lên, dưới ánh trăng, cô nương kia lộ ra vẻ hơi ngượng ngùng bởi lẽ vừa mới lén lút hôn tình lang.
Tân Mục vẽ lại cảnh này.
Cảnh này giống như đúc bức tranh Nguyệt Thiên Tôn giao cho hắn kia, phong cảnh trong tranh giống như mộng ảo, mà hiện tại đúng là bọn họ đang ở trong mộng cảnh của Nguyệt Thiên Tôn.
Nguyệt Thiên Tôn lặng lẽ chạy đến bên cạnh hắn nhìn hắn miêu tả bản thân bên trong tranh, chỉ thấy trong tranh mái tóc đẹp của nàng rũ xuống, nữ hài giống như mặt trăng yên tính mà mê người, nhưng khóe miệng lại mang theo một tia ngượng ngùng.
Trong lòng Nguyệt Thiên Tôn vui mừng, chỉ thấy Tân Mục vẽ rất nghiêm túc, phút cuối cùng còn giống như đóng một con dấu.
- Hán tử kia, nơi này là trong mộng, không phải là hiện thực, ngươi còn có thể sợ "ta" ở trong tranh chạy mất hay sao?
Nguyệt Thiên Tôn cướp lấy tranh, hân hoan vui mừng cuốn lên, cười nói.
Đối với nàng mà nói, bức tranh này là dấu ấn trong mộng, đương nhiên không thể lấy được trong hiện thực.
Tương lai, nếu như nàng thật sự bị huỷ dung, trở nên xấu xí, cũng có thể lấy bức tranh này trong mộng ra, nhớ lại dung nhan năm xưa của mình.
Mặt Tân Mục mang theo vẻ tươi cười, tiếp tục vẽ tranh, vẽ ra bức Nguyệt Thiên Tôn thứ hai, không nói cho nàng sự thật.
€ó vài chuyện, bất kể như thế nào thì Nguyệt Thiên Tôn vẫn sẽ làm, việc giết chết Địa Mẫu Nguyên Quân này, hắn không thể ngăn cản nổi Nguyệt Thiên Tôn.
Nữ hài này có thể chống đỡ thời đại Thượng Hoàng ba mươi vạn năm, trong lòng nàng có suy nghĩ của mình, cách nhìn của mình, Địa Mẫu Nguyên Quân có công với Nguyên Giới, nhưng cũng gây hoạ cực sâu hệt như thế.
Trận chiến của Nam Bắc Thượng Hoàng trong ba mươi vạn năm, chúng sinh khó khăn khổ sở, bất kể thế nào thì Địa Mẫu Nguyên Quân cũng phải chết.
Bất kể có đề nghị của Hoả Thiên Tôn hay không, nàng cũng sẽ làm, Nguyệt Thiên Tôn chính là người như vậy.
Điều Tần Mục có thể làm là để lại hy vọng cho tương lai của nàng.
- Bức tranh này, ta sẽ cất đi.
Tân Mục cười nói:
- Một bức in dấu ở đáy lòng ngươi, một bức in dấu ở đáy lòng ta.
Vẻ mặt Nguyệt Thiên Tôn xấu hổ, cười nói:
- May mẫn là trong mộng, nếu không ta còn cho rằng ngươi đang trêu ghẹo ta đấy.
Tân Mục ha ha cười lớn.
Nguyệt Thiên Tôn thấp giọng nói:
- Nếu như là ở trong mộng, tất cả những gì xảy ra ở nơi này đều là hồi ức đẹp đẽ.
Tân Mục lại dường như như không hiểu hàm ý trong lời của nàng, nói:
- Mộng chung quy là mộng, vẫn phải tỉnh lại. Nguyệt, ngươi nhìn vào mắt ta.
Nguyệt Thiên Tôn ngẩng đầu nhìn hắn, mắt như thu thuỷ, nàng lại từ từ nhắm mắt lại.
Nhưng mà nàng chậm chạp không đợi được phản hồi của Tần Mục, nàng lặng lẽ mở mắt ra, phát hiện mình đang đứng ở bên cạnh Tân Mục, Ngụy Tùy Phong đang giáo huấn Vũ Lâm Quân ở nơi xa, Long Bá Vương mang theo bảy vị Long Bá. Tám vị Long Bá tộc duy nhất còn sót lại bị nhổ long lân đến trụi lủi, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, dáng vẻ vô dục vô cầu.
Tân Mục còn đang cố gắng thúc giục Nguyên Thạch Thái Cực khôi phục thể xác, tất cả những thứ vừa rồi đều chỉ là mộng cảnh của nàng.
- Đáng tiếc là mộng...
Nguyệt Thiên Tôn ủ rũ, đột nhiên nàng nhìn thấy cuộn tranh trong tay mình, vừa kinh ngạc vừa xấu hổ, vội vàng mở bức tranh ra, chỉ thấy bản thân trong tranh có mấy phần ngượng ngùng của thiếu nữ, trăng sáng trên đỉnh đầu vừa hay đúng rằm.
Nguyệt Thiên Tôn cuốn cuộn tranh lên, nhìn về phía Tần Mục. Chỉ thấy Tần Mục vẫn đang cố gắng khôi phục thân xác, mà bên cạnh Tân Mục cũng có một cuộn tranh.
Trang Chu buổi sáng nằm mộng thành bươm bướm, là đúng? Hay là sai?
Lòng xuân của vua Thục đế gửi vào chìm Đỗ Quyên, là mộng? Hay là ảo?
Dường như thế giới trước mắt nàng từ hai màu đen trắng trở nên huyền lệ rực rỡ, cực kỳ nhiều màu sắc.
Nguyệt Thiên Tôn mang theo cuộn tranh rời đi. Cuộn tranh này không chỉ là dấu ấn của dung mạo nàng, mà cũng là một loại gửi gắm tình cảm.
Tuy nàng là Thiên Tôn, nhưng cũng là một nữ tử, tình cảm khiến nàng hơi say mê. Nhưng khi nàng đi đến thế giới bên ngoài, nàng lại nhanh chóng vứt loại tình cảm này ra sau đầu.
Nàng có thể nhìn ra thâm ý Tân Mục khi để nàng trải qua từng đợt mộng cảnh đó, nhưng bất kể như thế nào, nàng cũng nhất định phải tiêu diệt Địa Mẫu Nguyên Quân, không thể chịu đựng việc Địa Mẫu Nguyên Quân tiếp tục ức hiếp chúng sinh Nguyên Giới như vậy được nữa.