Chương 1354: Đạo hữu, chờ ta
Chương 1354: Đạo hữu, chờ taChương 1354: Đạo hữu, chờ ta
Lăng Thiên Tôn cũng lại bế quan lần nữa, có dấu hiệu công thành thân thoái.
Rốt cuộc ngày đó đã xảy ra chuyện gì, tất cả đều đã trở thành lịch sử, không mội người ngoài nào biết được.
Ngày đó, Nguyệt Thiên Tôn trốn trở về cung điện của nàng, nếu như nàng muốn đi, trong thiên hạ không ai có thể ngăn cản được nàng, nhưng vì cứu Lăng Thiên Tôn ra, nàng giống hệt như những gì đã xảy ra trong mộng cảnh.
Nàng đã từ bỏ hai chân và dung nhan của mình để đối lấy cơ hội trốn thoát của Lăng Thiên Tôn.
Nàng gần như là bò trở về trong cung điện của mình, lập tức bố trí các loại phong cấm không gian để đám người Hạo Thiên Tôn không thể tìm thấy nàng. - Yên Nhi, mang một bình phong đến đây, đừng để người ngoài nhìn thấy ta.
Nàng run giọng nói.
Bình phong che lấy nàng, Yên Nhi rất chu đáo thắp sáng đèn lồng ở trong bình phong cho nàng.
Nguyệt Thiên Tôn run rẩy cầm gương lên, nhìn khuôn mặt xấu xí kia trong gương, run tay ném gương ra ngoài.
Lúc này, một bóng dáng im hơi lặng tiếng đi đến, mà Yên Nhi và một đám cung nữ lại giống như không nhìn thấy hắn.
Tân Mục đi về phía bình phong, Nguyệt Thiên Tôn che mặt, giọng nói khàn khàn nói:
- Đừng qua đây, ta không muốn ngươi nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của ta!
Tần Mục đẩy bình phong ra, Nguyệt Thiên Tôn thét lên, bất kể Tân Mục từ nơi nào đi về phía sau bình phong thì bình phong vẫn luôn ngăn cản trước mặt hẳn.
- Nguyệt.
Tân Mục đứng trước bình phong, khẽ nói:
- Ta phải trở về rồi.
Nguyệt Thiên Tôn không nói gì.
Tân Mục tiếp tục nói:
- Hiện tại ta vẫn không cứu được ngươi, ta không thể phá giải Tiên Thiên Nhất Khí của Hiểu Vị Tô, cũng không phá giải được thần thông của Hoả Thiên Tôn. Nhưng tương lai, đợi đến khi cây đào của ngươi trải khắp chư thiên vạn giới, đợi đến khi ta lại mang theo bức tranh này trở về, ngươi sẽ khôi phục lại dung mạo lúc trước. Lúc đó, ngươi vẫn là Nguyệt Thiên Tôn.
Hắn cúi người thi lễ, quay người rời đi:
- Đạo hữu, chờ ta.
Sau bình phong là không gian tĩnh lặng.
Một lúc lâu sau, nữ tử sau bình phong ngồi trong bóng râm khẽ cúi người.
Thời gian từ từ trôi qua.
Sự kết thúc của thời đại Thượng Hoàng đã là kết cục không thể tránh khỏi.
Địa Mẫu Nguyên Quân chết, Nguyệt Thiên Tôn bị trọng thương, chỉ còn lại Lăng Thiên Tôn một cây chẳng chống vững nhà, nhưng Lăng Thiên Tôn thần thông quảng đại, sở hữu năng lực không thể tưởng tượng nổi, đặc biệt là đến những năm cuối của thời đại Thượng Hoàng, một khi thần thông của nàng được thi triển, không ai có thể địch nổi nàng.
Nhưng minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, Lăng Thiên Tôn bị Thiên Đế tập kích, vẫn phải táng thân ở trong Thiên Hà.
Một hoàng triều hưng thịnh liên tục kéo dài ba mươi vạn năm cứ như vậy mà kết thúc.
Một năm này, một thiếu nữ Bạch Long Thị lưng đeo một thanh trường kiếm, dẫn đầu vô số Thượng Hoàng còn sống sót quần áo tả tơi trăm đẳng nghìn cay trốn tránh sự đuổi giết của Thần Ma Thiên Đình Vực Ngoại, đã trải qua vô số gian nan khốn khổ, cuối cùng đã đến Đông Hải.
Nàng dẫn đầu Thượng Hoàng di dân đi ra biển.
Đã qua không biết bao lâu, bọn họ gặp được một hòn đảo nổi ở trên mặt biển, trên đảo nổi hoa đào nở rộ, cực kỳ rực rỡ.
- Ta có thể đưa các ngươi trốn vào trong một vùng chư thiên bí ẩn.
Chủ nhân của vườn đào nói với thiếu nữ Bạch Long Thị:
- Đợi đến khí Thượng Hoàng Kiếp lắng lại, các ngươi có thể trở về vùng đất này.
Long Bạch Thị cảm tạ. Nàng thường múa kiếm quang, chủ nhân vườn đào ngồi xe lăn được một nữ hài đẩy ra, trên mặt có mạng che ngăn cách, xa xa nhìn nàng múa kiếm.
Kiếm như ngư long múa, phản chiếu Đông Hải.
Bạch Long Thị phát hiện rất nhiều chuyện kỳ lạ của đảo nổi, đi lạc trong rừng đào của đảo nổi, có lúc sẽ đi đến chư thiên khác, có lúc sẽ đi đến Nguyên Giới, thậm chí có lúc sẽ đến U Đô, Huyền Đô.
Nàng còn phát hiện chủ nhân vườn đào có tính tình kì lạ, nàng luôn hỏi nữ hài tên là Yên Nhi kia rằng, rừng đào của nàng đã trải rộng đến đâu rồi.
Bạch Long Thị nghe nói rừng đào kỳ dị này là chủ nhân vườn đào năm đó dùng một cành đào trồng mà thành, trải qua trăm ngàn năm mới phát triển đến quy mô hiện tại.
Nàng còn nghe Yên Nhi nói, chủ nhân vườn đào đang đợi một người, đợi đến khi vườn đào trải đến chư thiên vạn giới, người đó mới sẽ xuất hiện.
Cuối cùng, Bạch Long Thị dẫn đầu tộc nhân thông qua rừng đào tiến vào một vùng chư thiên bí ẩn, dừng lại, sinh sống và phát triển ở đó.
Mà Bạch Long Thị cũng thường ra ngoài hành tẩu, truyền thụ cho mọi người đạo pháp thần thông Nguyên Giới, tuyên dương lí tưởng của thời đại Thượng Hoàng.
Nàng được mọi người tôn là Thượng Hoàng Kiếm Thần.
Nàng còn sẽ thường xuyên đi qua rừng đào kia, rừng đào đã dần dần trải đến rất nhiều chư thiên, nhưng chủ nhân vườn đào vẫn chưa đợi được người nàng muốn đợi kia.
Bạch Long Thị đã gặp được một thiếu niên tên là Tân Nguyệt, gặp được tiều phu của Vân Thiên Các, gặp được Đế Dịch Nguyệt tính tình rất xấu, gặp được Yên Vân Hề nữ giả nam trang phong lưu phóng khoáng.
Nàng vẫn hành tẩu ở thế gian, chủ nhân vườn đào đang chờ đợi một người, mà nàng cũng đang chờ đợi một người.
Bất tri bất giác hai vạn năm qua đi, Thiên Đình của Khai Hoàng đã biến thành cát bụi, vinh hoa ngày trước biến thành đống hoang tàn, chủ nhân vườn đào vẫn chưa đợi được người kia, mà nàng cũng chưa tìm được người kia.
Hai vạn năm tháng tối tăm nữa lại trôi qua, Bạch Long Thị khổ sở tìm kiếm, tìm kiếm manh mối của người kia.
Một ngày này, nàng đi qua ngọn nguồn của Dũng Giang, trong sông sương mù dày đặc dần dần nổi lên, thiếu nữ lưng mang theo Thần Kiếm không khỏi cảm khái muôn vàn, dòng sông này đã chôn vùi lịch sử nhiều đến nỗi nước sông cuồn cuộn cũng đã biến thành tiếng nghẹn ngào của thời gian.