Chương 1370: Lũy Bích Trận Hàn Thiên Quân
Chương 1370: Lũy Bích Trận Hàn Thiên QuânChương 1370: Lũy Bích Trận Hàn Thiên Quân
Chính vào lúc này, lục địa ở bên dưới hình lập phương cũng tự ý biến hóa, biến thành một khuôn mặt khổng lồ y chang, phát ra âm thanh dồn dập, cười nói:
- Lý Du Nhiên, là một đời Thiên Vương, thủ lĩnh nhân tộc như ngươi đúng là phế vật. Ngươi chỉ quan tâm liếc mắt đưa tình với Xích Đế, đến cả người trong tộc của mình cũng không che chở được!
Bốn mặt khác của chiếc lồng giam hình lập phương cũng tự hiện ra một khuôn mặt, cười nói:
-Vốn dĩ ta rất mong đợi được chiến đấu một trận với ngươi, xem thử xem tên Thiên Vương Chiến Tranh thời đại Khai Hoàng như ngươi có bản lĩnh gì, không ngờ ngươi chỉ là hạng người giẻ cùi tốt mà, nhìn được nhưng không dùng được. Ta chỉ đành giết chết người trong tộc của ngươi, phong ấn những người già yếu còn lại ở trong này.
Hắn mọc ra sáu khuôn mặt, nói chuyện từ sáu hướng khác nhau, ngươi một câu ta một câu:
- Ta vẫn luôn muốn cầm cái đầu của ngươi đi tranh công lĩnh thưởng, không ngờ ngươi lại tự chạy đến rồi, cho nên ta chỉ đành giày vò người trong tộc của ngươi.
- Lúc đó ngươi liếc mắt đưa tình với Xích Đế, không phải sao? Hai người các ngươi ân ân ái ái, nam nữ si tình, thê lương máu chó biết bao! Mà lúc đó, ta giết hại người trong tộc của ngươi!
- Ta nhìn thấy hắn liều mạng muốn chạy trốn khỏi nơi này, liều mạng phá giải phong ấn, tướng sĩ dưới trướng của ta giơ đao đánh giết, giết chết những sinh mệnh yếu ớt này!
- Bọn họ chỉ là một đám thợ rèn sắt, không có tài cán gì, hoàn toàn không chống lại được ta, không chống lại được đại quân của tal
Trên mặt của Đế Thích Thiên Lý Du Nhiên lộ ra vẻ căm phẫn, trên chiếc thuyền Bỉ Ngạn, mỗi một tăng nhân đều chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về những khuôn mặt ở bốn phương tám hướng.
- Thế nhưng tướng sĩ của ta lại giết chán chê rồi. Ta phong ấn bọn họ lại, để bọn họ bị nhốt chết ở nơi đây trong thời gian hai vạn năm, có điều ta vẫn muốn làm thêm gì đó, cho nên mới để lại một nơi phong ấn yếu ớt, cho bọn họ hy vọng.
Khuôn mặt trên sáu bức tường của lồng giam hình lập phương rất vui vẻ, đến cả nụ cười cũng méo mó đi:
- Bọn họ có hy vọng, thế là chui vào cái bẫy này, sau đó bọn họ sẽ dùng hết những kinh nghiệm cả đời để thử mở phong ấn, thế nhưng từng người trong bọn họ chết trong phong ấn! Ha ha ha ha... - Giết hết bọn họ quá phí công phí thì sức, để bọn họ tự đi tìm cái chết, mà ta hoàn toàn không cần phải làm bẩn tay mình!
Nụ cười của sáu khuôn mặt ấy phát ra vặn vẹo, vặn vẹo đến nỗi đôi mắt cũng biến đổi hình dạng:
- Đến cuối cùng, tất cả những Thiên Công Thần Tộc đều chết hết rồi! Ha ha ha ha! Bọn họ ngốc nghếch như con thiêu thân lao đầu vào lửa, cá tự chui đầu vào lưới, từng người từng người mắc vào trong con đường nhìn có vẻ như có hy vọng này, không một ai sống sót thoát ra ngoài!
Hắn cười lớn:
- Sau khi ta rời khỏi đây thì quyết tâm đi tìm ngươi, không ngờ ngươi lại chạy tới Phật Giới làm một con lừa trọc! Đúng thế, ngươi đã hủy diệt Thiên Công Thần Tộc của Khai Hoàng, tất cả đều chỉ còn lại hư vô, ngươi một thân một mình cô độc, ha ha ha ha, ngươi không báo thù được nữa rồi! À mà làm sao ngươi để cắt đứt mọi bụi trần, bái nhập phật môn vậy? Là bởi vì ngươi cho rằng người đã tiêu diệt hết người trong tộc của ngươi kia là Xích Đế à?
- Nhưng đó là ta!
Trong giọng nói của hắn truyền đến từ bốn phương tám hướng ngập tràn kiêu ngạo:
- Là ta Hàn Thiên Quân của Thiên Đình Lũy Bích Trận!
Đế Thích Thiên Lý Du Nhiên tức giận đến cực điểm, đang muốn tỉnh lại từ trong mộng cảnh. Nhưng vào chính lúc này, âm thanh của Tân Mục cũng vang lên, xuyên vào trong mộng cảnh của hắn:
- Vương Phật, ta đến hộ pháp cho ngươi, ngươi tập trung tu luyện chỉnh sửa cả con thuyền Bỉ Ngạn đi.
Thần thức của hẳn lóe lên, thúc giục vô số Kiếp Kinh, Đế Thích Thiên Lý Du Nhiên lại rơi vào mộng cảnh một lần nữa.
Tân Mục đứng dậy, mặt không chút biểu cảm nhìn khuôn mặt trên sáu bức tường của lồng giam hình lập phương:
- Hàn Thiên Quân của Thiên Đình Lũy Bích Trận, ngươi sai rồi, Thiên Công Thần Tộc chưa hề bị tiêu diệt.
- Mục Thiên Tôn?
Ánh mắt của Hàn Thiên Quân dừng lại trên người hắn, theo cùng đó mười tám ánh nhìn đem lại cho người ta một loại cảm giác cực kỳ không thoải mái. Sáu khuôn mặt của hắn bắt đầu cười:
- Hóa ra là Mục Thiên Tôn. Chẳng lẽ Mục Thiên Tôn ở cùng với kẻ phản nghịch là vì muốn mưu phản làm loạn sao? Lẽ nào ngươi là hậu duệ của Thiên Công Thần Tộc? Không, ngươi là hậu duệ của nghịch tặc Tân Nghiệp... Một khuôn mặt khác của hắn cười nói:
- Giết chết một tên Thiên Tôn trong phong ấn của ta chắc cũng chẳng là gì đâu nhỉ?
- Giết chết Mục Thiên Tôn, không biết mười Thiên Tôn của Thiên Đình sẽ vui đến mức nào, cho ta thăng quan phát tài!
Những khuôn mặt khác của hắn cũng bắt đầu vui vẻ, sôi nổi cười nói:
- Đâu chỉ là thăng quan phát tài? Bọn họ sẽ cho chúng ta hưởng thụ vinh hoa phú quý mãi mãi, thậm chí nói không chừng còn là bước ngoặt trở thành Đế Tọa của chúng †a ấy chứt
Hắn cười ha ha, sáu lục địa to lớn giống như huyết thanh vô cùng đặc sệt chảy về hướng trung tâm của con thuyền Bỉ Ngạn từ sáu hướng khác nhau.
Vậy mà sáu đại lục này lại có thể biến thành sáu giọt nước khổng lồ! Tân Mục nhìn về về sáu giọt nước đó, mỗi một giọt nước đều đục ngầu, thế nhưng thứ tạo thành giọt nước lại không phải là bùn đất, cũng là từng khối lập phương.
Mỗi một "giọt nước" đều được cấu †ạo nên từ các hình lập phương. Mà trong mỗi hình lập phương đều có một pho tượng Thần Ma, bọn họ mở rộng cánh tay, vắt tay chân, đứng ở trong hình lập phương.
Bọn họ đã tạo thành "giọt nước", thế nhưng nếu như nhìn kỹ thì có thể thấy được Thần Ma đã sử dụng thân thể của bọn họ như một ấn ký phù văn cơ bản nhất để tạo nên một kết cấu trận pháp vừa kỳ lạ vừa đặc biệt.
Điều này không giống với những trận pháp khác.