Chương 1387: Đại đạo Luân Hồi của Âm Thiên Tử
Chương 1387: Đại đạo Luân Hồi của Âm Thiên TửChương 1387: Đại đạo Luân Hồi của Âm Thiên Tử
Hồ Mộng Điệp nhìn Âm Cửu Tôn và Ngọc Vũ Phi, hai mắt lóe sáng:
- Âm Cửu Tôn là trưởng tử của sư tôn, Ngọc Vũ Phi là ái phi của sư tôn, ta chỉ là đệ tử. Nếu như cạnh tranh công bằng thì không nói làm gì, nhưng thật sự chẳng có sự công bằng nào cải! Ta liên thủ với bọn họ giết chết Mục Thiên Tôn, chắc chắn công lao là của bọn họ, không hề có phần của ta!
Nàng nghĩ tới đây, nhanh chóng nói:
- Nghe nói Mục Thiên Tôn bản tính thận trọng, lần này đi nhất định xóa sạch mọi dấu vết, mọi người chia ra mỗi người một đường, tìm kiếm tung tích của hắn.
Dứt lời, nàng dẫn theo vài vị tướng lĩnh Minh Đô bay đi.
Ngọc Vũ Phi cười nói: - Mộng Điệp nói có lý, Mục Thiên Tôn còn nhỏ tuổi nhưng quỷ kế đa đoan, chắc chắn thủ đoạn trốn thoát của hắn rất nhiều, nếu như chúng ta cùng nhau hành động thì hắn nhất định sẽ chạy thoát. Nhưng mà tách ra hành động thì tỷ lệ thành công sẽ cao gấp hai lần!
Âm Cửu Tôn cười nói:
- Nương nương nói đúng lắm, chúng †a chia ra hành động là được.
Ngọc Vũ Phi dẫn thần tướng dưới trướng mình rời đi, thầm nghĩ:
- Âm Thiên Tử yêu thương nhi tử của mình, hơn nữa còn cưng chiều nhi tử hơn cả ta, nếu như ta không chiếm được công lao, có khi việc giữ được địa vị trong hậu cung hay không cũng rất khó nói!
Âm Cửu Tôn nhìn bọn họ đi xa, liên tục cười giễu, xoay đầu lại, trở về trong quan ải, cúi đầu nói với Âm Thiên Tử: - Phụ hoàng, thực lực của Mục Thiên Tôn mạnh mẽ, nhi thân sợ không phải là đối thủ của hắn, muốn xin phụ hoàng cho ta ít bảo vật phòng thân.
Âm Thiên Tử không nhịn được cười nói:
- Không hổ là nhi tử của ta, nhanh trí hơn đệ tử và thê tử của ta nhiều. Quả thật thần thông của Mục Thiên Tôn bất phàm, thủ đoạn cao siêu, ta cho ngươi một món bảo vật khắc chế hắn.
Dứt lời, hắn lấy ra một cái lục lạc giao cho Âm Cửu Tôn.
- Đây là dị bảo mà ta chế tạo ra lúc đắc đạo, nó tên là Luân Hồi Chung. Lúc trước ta từng ấp ủ hy vọng rất lớn, muốn luyện thành Thiên Môn Minh Đô, không chỉ khống chế được luân hồi, hơn nữa còn thể khống chế đại đạo khác, trở thành Thiên Tôn. Chẳng qua chỉ kém một chút, mãi mà không thể luyện thành Thiên Môn Minh Đô. Âm Thiên Tử dặn dò:
- Về sau ta rút ra được kinh nghiệm xương máu, chuyên tâm nghiên cứu đại đạo Luân Hồi, cuối cùng cũng đắc đạo, tu thành Đế Tọa, ngồi trên Lăng Tiêu Bảo Điện. Đạo pháp của ta ngưng tụ lại luyện thành bảo vật này. Mưu đồ của ta rất lớn, món bảo vật này vừa vang lên có thể khiến người khác rơi vào luân hồi, không có tài nào siêu sinh được! Ngươi cầm theo món bảo vật này, đánh một chuông vào Mục Thiên Tôn, lấy đầu hắn về đây!
Âm Cửu Tôn vui mừng khôn xiết, vội vàng nhận lấy Luân Hồi Chung, cúi đầu cảm tạ, đứng dậy ra khỏi quan ải, những tướng lĩnh dưới trướng cũng vội vàng chạy theo.
Tần Mục đang hành tẩu bên trong U Đô Thái Hư, từ U Đô Thái Hư đi đến chính điện của Thiên Đình rất thuận tiện, Thái Hư rộng lớn, hành tẩu bên trong U Đô càng thuận tiện hơn. Từ U Đô nhìn về Thái Hư, tất cả núi non song nước đều trở nên mù mịt, phủ kín một tầng bụi sắc.
Những cô hồn dã quỷ trốn trong góc tối quan sát hắn, bọn họ đều chết trong trận chiến Thân Ma và Thần Thông Giả.
Ngoài ra còn có những mảnh vỡ linh hồn, đó là những hồn phách Thần Ma và Thần Thông Giả bị đánh nát, hóa thành từng cơn gió đen, gió đen hội tụ lại, biến thành vòi rồng, gầm thét cuốn sạch mọi thứ.
Những nơi gió đen đi qua, cho dù là nguyên thần Thần Ma cũng khó có thể chạy trốn, tất cả đều bị vòi rồng cuốn lấy và xé nát!
Gió đen chính là linh hồn Hắc Sa.
Ngoài ra còn có một số luồng gió đen chui vào thi thể của những Thần Ma chết trận trong U Đô Thái Hư gặm nhấm máu thịt của họ, chỉ còn lại lớp da, hóa thành những con quỷ đói, lang thang khắp nơi ăn thịt người, thậm chí còn ăn cả gió đen!
Quỷ đói càng lúc càng mạnh.
Tân Mục cau mày.
Rõ ràng điều này là do Âm Thiên Tử cố ý làm, hắn muốn biến nơi này thành một Thiên Âm Giới khác hoặc Đại Khư.
- Trời tối không nên ra ngoài. Năm đó Đại Khư và Thiên Âm Giới là do Âm Thiên Tử tạo thành. Rất nhiều người xem thường Âm Thiên Tử, cho rằng Âm Thiên Tử nịnh hót Hạo Thiên Tôn để leo lên chức vị này, ngồi lên bảo tọa Hắc Đế. Nhưng mà Âm Thiên Tử tỉnh thông đạo pháp thần thông Thiên Âm Giới, cũng có phát triển rất lớn với đạo pháp thần thông U Đô. Thực lực của hắn chỉ đứng sau mười Thiên Tôn trong số các sinh linh Hậu Thiên.
Tân Mục nhìn xung quanh, những con quỷ đói hình thù kỳ quái lướt qua màn sương xám. Chúng phát hiện nguyên thần Thân Ma thì nhanh chóng chen nhau nhào. tới, nuốt lấy nguyên thân Thân Ma.
- Năm đó Đại Khư biến thành như vậy chính vào lúc trời tối. Những linh hồn Hắc Sa đến từ Thiên Âm Giới và những chư thiên khác vọt vào, nhưng lúc hừng đông trở lại những thế giới kia, nó lại giống như cái phễu không ngừng chảy ngược về. Có lẽ bên trong Thiên Âm Giới lúc đó cũng như cái phễu, là công cụ để Âm Thiên Tử khống chế Hắc Sa. Ngoại trừ cái đó ra còn có Tang Hồn Chung.
Tân Mục thầm nghĩ:
- Âm Thiên Tử so tài thần thông đạo pháp U Đô với ca ca, chắc chắn Âm Thiên Tử không sánh bằng. Dù sao ca ca cũng là một Thần Tử U Đô, đồng thời là một Thổ Bá. Nhưng mà sau khi biến nơi này thành Thiên Âm Giới hoặc Đại Khư, linh hồn Hắc Sa hóa thành minh hải, đại ca sẽ không còn là đối thủ của hẳn. Hai mắt hẳn lóe sáng, ngừng bước, cẩn thận dò xét biến hóa của U Đô Thái Hư.
Hắn và Đế Dịch Nguyệt cùng nhau nghiên cứu Thiên Môn Minh Đô, cũng hiểu hiểu biết đôi chút về đạo pháp thần thông của Âm Thiên Tử, điểm quan trọng của Thiên Môn Minh Đô là đại đạo Luân Hồi.