Mục Thần Ký (Dịch Full)

Chương 1353 - Chương 1398: Âm Thiên Tử Đột Kích (2)

Chương 1398: Âm Thiên Tử đột kích (2) Chương 1398: Âm Thiên Tử đột kích (2)Chương 1398: Âm Thiên Tử đột kích (2)

Pháp lực của Tần Mục bạo phát, lĩnh vực Thần Tàng vù một tiếng mở ra, chỉ thấy Âm Cửu Tôn không đầu hai tay giơ cao Luân Hồi Chung, miệng chuông hướng về phía Tần Mục.

Xung quanh bảo vật Đế Tọa hiện ra vô số phù văn hoa mỹ, các loại phù văn U Đô, Thiên Âm và Tạo Hóa điên cưồng xoay tròn, diễn biến không ngừng.

Uy năng mênh mông cuồn cuộn tản ra làn sóng khiến người ta sợ hãi tuyệt vọng, chuyển động xung quanh vách chuông. Không chỉ vậy, bên trong chuông lớn còn có chấn động khủng khiếp tràn ra, khiến cho không gian rung lên như gợn sóng.

Keng!

Tiếng chuông vang lên, Tứ Cực Thiên trong lĩnh vực Thần Tàng nổ tung, Huyền Đô sụp đổ, U Đô tan rã, Nguyên Mộc đứt, quần tỉnh diệt, Tổ Đình vỡ nát như lưu ly.

Từng tòa Thiên Cung của Tân Mục gạch nát ngói tan bay lên, nguyên thần trong Thiên Cung trực tiếp bị chôn vùi.

Uy lực của loại bảo vật Đế Tọa này thật đáng sợ.

Tân Mục điên cuồng điều động pháp lực, thôi thúc thần thông Bất Dịch. Nhưng chỉ chốc lát sau, uy năng của Luân Hồi Chung đã bay thẳng đến trước người hắn, áo của hắn lại hóa thành tro bụi lần nữa, da thịt huyết nhục đều bị hủy hoại.

Một đòn Âm Thiên Tử mượn thân thể con trai mình để thi triển kinh khủng tới cực điểm, ngay cả xương cốt của hắn cũng bay lên, chôn vùi trong xung kích điên cuồng, toàn bộ lĩnh vực Linh Thai Thần Tàng đầu bị một chuông của Âm Thiên Tử hủy diệt.

Hồi lâu tiếng chuông mới ngừng lại. Trong thần thành Thiên Đình cách đó không xa, không biết bao nhiêu Ma Thần của Thiên Đình và tướng sĩ của Tây Lạc Sư Môn từ trên tường thành ngã xuống. Mặc dù có trận pháp thủ hộ nhưng bọn họ vẫn chịu chấn động mà trọng thương, ngã xuống không dậy nổi, phun ra thần huyết.

Chấn động mà tiếng chuông phát ra cũng dần lắng xuống. Đột nhiên nghe thấy một tiếng lạch cạch, một con mắt rơi xuống từ không trung, nảy lên rồi lăn trên mặt đất mấy vòng.

Con mắt bỗng mọc ra những chiếc chân nhỏ, co cẳng chạy trốn.

- Còn chưa chết?

Giọng Âm Thiên Tử truyền ra từ trong chuông, âm thanh mang theo vẻ vô cùng phẫn nộ, thân thể không đầu của Âm Cửu Tôn bay lên, giơ cao chuông lớn đi thẳng tới con mắt đang chạy trốn kia.

Con mắt linh hoạt, tốc độ cực nhanh, trên đường chạy trốn ngày càng dài ra, rất nhanh đã mọc ra thân mình, đầu, tứ chi, mà con mắt cũng xuất hiện trên mi tâm người nọ.

Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, ngay cả y phục của Tần Mục cũng khôi phục như thường, không có bất kì biến hóa nào.

Âm Cửu Tôn phi thân tới, giơ cao chuông lớn, miệng chuông chụp xuống bên dưới, định bắt Tân Mục vào chuông, khiến hắn không còn đường trốn.

Đột nhiên, Tân Mục nhấc bút vẽ tranh, vẽ ra một cánh cửa, mở cửa đi vào, biến mất bên dưới chuông.

Luân Hồi Chung rung lên, cánh cửa kia bị nghiền nát, tiếng chuông khủng bố như truyền ra từ chỗ sâu trong không gian. Chỉ nghe thấy tiếng chuông đỉnh đang vang lên từ nơi sâu nhất trong không gian, chấn động làm không gian không ngừng Âm Cửu Tôn nối gót đuổi theo sau tiếng chuông, lại thấy trên tường thành phía trước thần thành Thiên Đình đột nhiên xuất hiện một cánh cửa. Tân Mục đẩy cửa vọt ra từ trong tường thành, phía sau vang lên một tiếng chuông, tường thành đột ngột nổ tung, bị tiếng chuông phá ra một lỗ lớn.

Tần Mục ngẩng đầu, trước mặt là miệng chuông của Luân Hồi Chung, keng một tiếng thu hắn vào trong chuông.

Hai tay Âm Cửu Tôn dùng sức úp chuông lớn xuống mặt đất, thân thể không đầu xoay chuyển xung quanh chuông lớn, song chưởng như bay, coong coong coong, liên tục gõ vào thành chuông.

Luân Hồi Chung rung lên ầm ầm, lòng đất vọng lên tiếng vang trâm đục. Thần thành không ngừng chấn động, thiên binh thiên tướng bên trong thành ngã trái ngã phải.

Mà vào lúc này, Tân Mục cũng đã tới U Đô Thái Hư, chạy thẳng về phía tường thành bị Luân Hồi Chung chấn sập.

Nhưng ngay sau đó, Âm Cửu Tôn mang theo Luân Hồi Chung xông vào U Đô Thái Hư, tiếng chuông hướng về phía Tần Mục.

Tần Mục triển khai lĩnh vực Thần Tàng, lại bị chấn thành một con mắt, mọc chân co cảng chạy, từ U Đô chạy đến vùng đất Thái Hư, chạy về phía lỗ thủng trên tường thành.

Âm Cửu Tôn theo sát phía sau, phất tay ném Luân Hồi Chung ra. Chuông lớn xoay tròn, keng một tiếng bít lỗ thủng lại.

- Ha ha ha ha...

Trong con mắt truyền ra tiếng cười, chạy thẳng về phía chuông lớn, nhanh chóng biến thành Tân Mục hoàn chỉnh, giang hai cánh tay định ôm lấy Luân Hồi Chung. Nhưng một bóng người lóe lên, thân thể không đầu của Âm Cửu Tôn đã đáp xuống đỉnh chuông, y sam phấp phới.

- Mục Thiên Tôn, ngươi trốn không thoát đâu...

Âm thanh trong chuông vừa nói đến đây, chợt có một bàn tay như bạch ngọc chụp xuống, bốp một cái đập Âm Cửu Tôn trên đỉnh chuông thành một bãi bùn nhão.

Bàn tay bạch ngọc phủi đi huyết nhục trên đỉnh chuông, nhẹ nhàng xách Luân Hồi Chung lên.

Tân Mục dừng bước, thở phào nhẹ nhõm, sửa sang lại y phục, cười nói:

- Bạch Ngọc Quỳnh, Bạch Thiên Sư, cuối cùng ngươi cũng chịu ra tay rồi.

Chủ nhân của bàn tay bạch ngọc kia chính là Bạch Ngọc Quỳnh, một tay xách Luân Hồi Chung lên, lắc nhẹ, phân thần của Âm Thiên Tử trong chuông đã bị nàng thẳng tay xóa bỏ, Luân Hồi Chung hóa thành một chiếc lục lạc nhỏ. Bạch Ngọc Quỳnh thu Luân Hồi Chung lại, ánh mắt đặt trên người Tân Mục, lộ ra vẻ cảnh giác, khẽ nói:

- Yêu nghiệt phương nào to gan lớn mật, dám truy sát Mục Thiên Tôn? May mà Thiên Tôn không làm sao, bằng không Ngọc Quỳnh đúng là tội lớn tày trời.

Tần Mục cười ha hả, rảo bước từ lỗ hổng tường thành vào tòa thần thành này, thản nhiên nói:

- Vùng đất Thái Hư này có nhiều loạn thần tặc tử. Chắc là có loạn đảng biết Mục Thiên Tôn ta đến trợ giúp Thiên Đình tác chiến, cho nên mới mai phục truy sát. Ta đang nghĩ, ta đến Thái Hư không làm kinh động đến bất kì ai, nhưng những loạn đảng này lại biết vị trí của ta...

Trong đôi mắt hẳn lóe lên sát ý:

- Rốt cuộc là ai đã để lọt tin tức?

Bạch Ngọc Quỳnh hiểu ý, cười nói: - Cũng may Thiên Tôn cát nhân tự có thiên tướng, không bị thương chỗ nào.

Tân Mục như cười như không nói:

- Chắc gì đã là cát nhân tự có thiên tướng. vùng đất Thái Hư đến cả Thiên Công, Thổ Bá còn không đến được thì lấy đâu ra thiên tướng?

Bạch Ngọc Quỳnh biết lời hắn có hàm ý.
Bình Luận (0)
Comment