Chương 1400: Năng lực càng mạnh, tội ác càng lớn
Chương 1400: Năng lực càng mạnh, tội ác càng lớnChương 1400: Năng lực càng mạnh, tội ác càng lớn
Hỏa Thiên Tôn đến tòa thần thành này chẳng biết từ bao giờ, xuất hiện ngay sau lưng bọn họ, tất nhiên cũng đã nghe được đoạn đối thoại vừa rồi của họ.
Càng khiến Tân Mục khiếp sợ là Hỏa Thiên Tôn đã biết Bạch Ngọc Quỳnh chính là Nam Đế Chu Tước chuyển thế từ lâu.
Hỏa Thiên Tôn nhấc tay lên, ý bảo Bạch Ngọc Quỳnh đứng dậy nhưng không hề nhìn nàng mà ánh mắt đặt trên người Tần Mục, sắc mặt có vẻ hờ hững.
Nét mặt Tân Mục lạnh đi.
- Ta biết Bạch Ngọc Quỳnh Thiên Sư là chuyển thế của thần hồn Nam Đế, nhưng vì nàng là nhân tộc cho nên ta cũng không tính toán.
Hỏa Thiên Tôn lạnh nhạt nói: - Nam Đế do ta giết, hôn phách của nàng cũng bị trấn áp trong Phi Hương Điện. Mục Thiên Tôn, hành động của ngươi thật khiến ta khinh thường. Ta có thể giết chết Bạch Ngọc Quỳnh vì thân hồn của Nam Đế nhưng ta đã không làm, mà ngươi chỉ vì một Cổ Thần làm biết bao nhiêu việc ác mà muốn hại đến tính mạng vị cường giả đế tọa của nhân tộc ta.
Tân Mục cất bước rời đi, hờ hững nói:
- Ta không phải Vân Thiên Tôn, cũng không phải Nguyệt Thiên Tôn, Lăng Thiên Tôn. Họ vì tin ngươi cho nên mới chết. Đạo. bất đồng bất tương vi mưu.
Hỏa Thiên Tôn lạnh lùng nói:
- Đứng lại.
Tần Mục mắt điếc tai ngơ, tiếp tục bước đi.
Giọng Hỏa Thiên Tôn truyền đến từ phía sau hẳn, cười lạnh nói: - Ngươi biết ta từng khuyên Vân Thiên Tôn biết bao nhiêu lần không? Ta khuyên hẳn không dưới trăm lần rồi. Ta khuyên hắn đừng nên nghịch thiên mà, đừng có chống lại đại thế, đừng vì dã tâm của mình mà không thèm màng tới tính mạng nhân tộc.
- Mà hắn thì sao?
- Hắn khăng khăng cố chấp! Hắn nhất định phải phản kháng, nhất định phải khiến nhân tộc trở thành tôn sư vạn tộc. Nhưng hắn cũng đồng ý với ta.
- Khi ta đi giết hắn, hắn nói với ta, hắn hiểu được mục đích và hành động của ta!
Tần Mục dừng bước, nghiêng đầu, vẻ như cười như không:
- Vậy Xích Hoàng, Minh Hoàng thì sao? Vậy Nguyệt Thiên Tôn, Lăng Thiên Tôn thì sao? Khi giết Vân Thiên Tôn, ngươi là kẻ câm đầu, giết Xích Hoàng, Minh Hoàng, giết Nguyệt Thiên Tôn, Lăng Thiên Tôn ngươi cũng là chủ mưu. Hỏa Thiên Tôn hừ lạnh một tiếng:
- Ta không giết Xích Hoàng, Minh Hoàng là do hẳn không biết tự lượng sức mình. Trải qua loạn thế Vân Thiên Tôn, nguyên khí của nhân tộc ở Nguyên Giới đã đã tổn thương nặng nề, mãi mới tu dưỡng ra sức sống, Minh Hoàng lại còn muốn tạo phản, tội đáng muôn chết! Là ta nhìn ra sơ hở của hắn, để Âm Thiên Tử giết chết hắn. Về phần Nguyệt Thiên Tôn và Lăng Thiên Tôn...
Sắc mặt hắn buồn bã, lắc đầu nói:
- Dù các nàng là đạo hữu của ta, nhưng các nàng cũng đi vào con đường lệch lạc như Vân Thiên Tôn, còn muốn lật trời, tội đáng muôn chết. Nhưng ta vẫn giữ lại tính mạng của Nguyệt Thiên Tôn. Cái chết của Lăng Thiên Tôn chỉ là chuyện ngoài ý muốn, ta vốn không định giết nàng.
Tân Mục cười ha hả, tiếng cười như khóc: - Hay cho câu giữ lại tính mạng Nguyệt Thiên Tôn, đúng là đạo mạo trang nghiêm, từ bi hỷ xả. Lúc ngươi đi tìm Nguyệt Thiên Tôn bàn bạc đối phó với Địa Mẫu Nguyên Quân ta cũng đang ở đó! Kế sách của ngươi và Hiểu Thiên Tôn chắc là được gợi ý từ Hạo Thiên Tôn nhỉ? Khi diệt trừ Địa Mẫu Nguyên Quân cũng đồng thời ra tay tiêu diệt luôn Nguyệt Thiên Tôn và Lăng Thiên Tôn!
Sắc mặt hắn giá buốt như băng sương, lạnh lùng nói:
- Nguyệt Thiên Tôn và Lăng Thiên Tôn có thể sống được là do ta đã dùng vô số lần nhập đạo trong mộng để mô phỏng mới chọn ra được một con đường sống duy nhất. Ngươi còn dám tự dát vàng lên mặt mình ngay trước mặt ta, nói thành công lao của mình à?
Hắn im lặng, một lát sau mới nghiêm nghị nói: -Ngươi đã không còn là Hỏa Thiên Tôn trước kia nữa rồi.
Hỏa Thiên Tôn mặt không biểu cảm, đờ đẫn nói:
- Ngươi không hiểu ta, Nguyệt Thiên Tôn, Lăng Thiên Tôn, các nàng cũng không hiểu ta. Ha ha, chỉ có Vân Thiên Tôn hiểu thôi, hắn biết ta vì nhân tộc...
- Nếu Vân Thiên Tôn nhìn thấy thế giới Nam Thiên của ngươi, nhìn thấy cảnh tượng của nhân tộc chắc cũng bị ngươi chọc tức đội mồ sống dậy.
Tần Mục ngẩng đầu, dáng vẻ tiêu điều:
- Ngươi sai rồi, hắn không hiểu ngươi. Từ đầu đến cuối hắn không nhận ra rằng, cái mà ngươi gọi là vì nhân tộc ấy, thực thất chỉ là vì địa vị, tính mạng của ngươi mà thôi.
Hỏa Diễm Luân sau đầu Hỏa Thiên Tôn lay động, lòng dạ rối bời, chợt bật cười nói:
- Vân Thiên Tôn không hiểu ta cũng chẳng sao, ta cũng không cần hắn phải hiểu. Trên đời này chỉ có một người hiểu được ta mà thôi, đó chính là Ngự Thiên Tôn.
Tần Mục lạnh lùng liếc hắn một cái, xoay người rời đi.
- Chỉ có Ngự Thiên Tôn hiểu ta!
Tiếng nói của Hỏa Thiên Tôn vang lên phía sau hắn:
- Chỉ có đại anh hào nhân tộc như hắn, sự tồn tại phi thường nhất của nhân tộc mới hiểu được ta. Nếu hắn không chết thì người ủng hộ ta nhất chính là hắn! Ta không cần những kẻ chỉ biết tư lợi như các ngươi thấu hiểu, chỉ cần hẳn hiểu ta, thế là đủ rồi!
Tân Mục cười giêu cợt, cất bước đi xa.
Hỏa Thiên Tôn nhìn hắn đi mất, cười lạnh nói:
- Chỉ có Ngự Thiên Tôn mới là đạo hữu của ta... Bạch Ngọc Quỳnh, ngươi có thể yên tâm. Có ta ở đây, Mục Thiên Tôn không dám xằng bậy đâu.
Hắn chắp tay sau lưng, trầm giọng nói:
- Mặc dù hắn hay tự ý làm bừa nhưng làm việc vẫn còn có chừng mực. Tốt nhất là hắn đừng động vào ngươi, nếu hắn dám động vào, ta chắc chắn sẽ diệt trừ hắn.
Bạch Ngọc Quỳnh khẽ nhíu mày, nhẹ giọng nói:
- Hỏa Thiên Tôn vì một tiểu nhân vật như ta mà tru diệt Thiên Tôn nhân tộc, có đáng không?
- Đương nhiên là đáng rồi.
Hỏa Thiên Tôn quay đầu nhìn về phía nàng, nghiêm mặt nói:
- Đúng là Mục Thiên Tôn có tài cán có năng lực, nhưng càng là người như vậy thì khi làm điều ác lại càng nguy hại hơn. Mà ngươi thì khác, mặc dù ngươi có thân hồn là Nam Đế, nhưng ngươi một lòng muốn làm người, hơn nữa còn là Thiên Sư của Thiên Đình, ngươi càng khiến người ta yên tâm hơn là hắn.