Chương 1402: Thế giới hoàn mỹ (2)
Chương 1402: Thế giới hoàn mỹ (2)Chương 1402: Thế giới hoàn mỹ (2)
Thần Thông Giả bảy trăm tuổi chưa thể thành Thần thì phải chủ động hiến tế cho Bán Thần.
- Cũng có thể hiểu được.
Bạch Ngọc Quỳnh lẩm bẩm:
- So với những nơi khác đã là rất tốt rồi. Dù sao ở đây, Thần Thông Giả của nhân tộc cũng có địa vị rất cao, có thể yên tâm tu luyện, không cần phiền não vì chuyện thế tục. Không thể tu thành thần thì chủ động làm tế phẩm, dù gì thọ nguyên của họ cũng chỉ còn tối đa là trăm năm nữa thôi.
Nàng còn gặp được Thần Nhân của nhân tộc. Ở đây không có chiến tranh giữa Thần Nhân nhân tộc và Thần Nhân Bán Thần mà rất hòa thuận với nhau, các Thần Nhân cùng đi dự tiệc, không có sự phân tranh chủng tộc, rất đáng quý.
Ở đây không giống những chư thiên khác.
Ở chư thiên khác, Thần Nhân nhân tộc sẽ tranh đấu với Bán Thần, máu chảy thành sông chỉ vì tộc nhân của mình bị đãi ngộ bất công, rơi vào cực khổ.
- Hỏa Thiên Tôn cũng không làm gì sai mà.
Bạch Ngọc Quỳnh thấp giọng nói.
Nàng lại thoát ra khỏi hội nghị nhân thần, đi tới nhân gian Nam Thiên. Ở đây hết thảy đều tốt đẹp, nàng có thể hiểu được sự dụng tâm lương khổ của Hỏa Thiên Tôn, chỉ là tất cả khiến nàng cảm thấy có chút giả tạo.
Nhưng cụ thể giả tạo ở đâu thì nàng lại không chỉ ra được.
Nàng đi vào một tòa thành trấn nhỏ, định nghỉ tạm ở đây rồi rời khỏi Nam Thiên. Nhưng nàng lại phát hiện ra một hiện tượng kỳ lạ, trong thành trấn này có hơn vạn cư dân nhân tộc mà lại chẳng có lấy một Thần Thông Giả.
Đây dường như là chuyện không thể.
Tuy trở thành Thần Thông Giả cần có tư chất nhưng trải qua nhiều năm phát triển như vậy, trở thành Thân Thông Giả cũng không phải chuyện khó.
Bạch Ngọc Quỳnh hỏi thăm cặn kẽ, một ông lão ngồi trên bờ ruộng phanh áo bắt rận nói cho nàng biết:
-Tổ tiên của chúng ta không có Thần Thông Giả thì tất nhiên con cháu cũng không có Thần Thông Giả rồi. Thần Thông Giả đều là thế gia đại phiệt. Thế gia tổ truyền trăm vạn năm của Long Hán làm gì có ai bằng lòng thông hôn với người thường?
Bạch Ngọc Quỳnh ngẩn ra một lát, cười nói: - Chẳng lẽ người thường không được xưng là Thân Thông Giả sao? Các ngươi cũng có thể mở Thần Tàng, khai phá Thiên Cung. Đừng nói đến Thần Thông Giả, cho dù tu thành Thân cũng có khả năng đấy chứ.
Ông lão nọ hoảng hốt nói:
- Không dám nói vậy đâu. Cô nương à, ngươi là người bên ngoài sao? Ngươi nói như vậy là đại nghịch bất đạo đấy. Các lão gia Thần Thông Giả đều là thiên phú thần quyền, là tinh tú trên trời cao, vừa sinh ra đã định sẵn là cao cao tại thượng rồi.
Bạch Ngọc Quỳnh kinh ngạc.
Ông lão tiếp tục nói:
- Những người lao động như chúng ta phải làm nông, trồng hoa màu cả đời. Đời đời kiếp kiếp đều là nông dân sao dám hi vọng xa vời trở thành lão gia Thần Thông Giả? - Nhưng mà...
Bạch Ngọc Quỳnh mấp máy môi, lại không nói lên lời.
Những năm đầu thời kỳ Long Hán, bảy vị thiên tôn Ngự Thiên Tôn, Hạo Thiên Tôn... mở ra hệ thống tu luyện Thần Tàng, khiến cho người thường cũng có thể tự mở ra Thần Tàng, trở thành Thần Thông Giả.
Mà Thần Thông Giả của Nam Thiên đã biến thành thế gia chẳng biết tự khi nào, Thần Thông Giả lưu truyền cho đời sau bảy Thần Tàng, cao cao tại thượng, trở thành thiên phú thần quyền.
Gia tộc mà tổ tiên không có Thần Thông Giả thì bất kể đời sau thiên phú hơn người thế nào cũng không thể trở thành Thần Thông Giả, không cách nào thoát khỏi số phận chôn chân ở đồng ruộng cả đời.
Nhưng việc bảy vị Thiên Tôn mở ra Thần Tàng là để người thường có thể nắm giữ lực lượng trở thành Thần Thông Giả cơ mà.
Vì sao vận mệnh của những người ở đây lại bị trói buộc đời đời kiếp kiếp?
Vì sao tổ tiên là người bình thường thì đời sau lại không bao giở có thể trở mình được?
- Nam Thiên này đã rơi vào cục diện bế tắc, không khuấy lên nổi một gợn sóng.
Bạch Ngọc Quỳnh sinh lòng sợ hãi, mặc dù nàng chưa thức tỉnh thần hồn Chu Tước nhưng vẫn còn nhớ rõ thời đại Long Hán hơn trăm đời trước, khi đó người thường có thể mở ra Thần Tàng trở thành Thần Thông Giả, con cháu của họ cũng có thể biến thành Thần!
Tổ tiên không làm được, đời sau thông minh thì còn có khả năng phất lên.
Nam Thiên của Hỏa Thiên Tôn lại hoàn toàn không có khả năng này.
- Những thế gia Thần Thông Giả kia đã không còn là người nữa. Những vị Thần của nhân tộc đó cũng không còn là người nữa. Họ và người là hai giống loài khác biệt, vì họ sinh sống ở trong hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
Bạch Ngọc Quỳnh tâm loạn như ma. Rõ ràng Hỏa Thiên Tôn đã làm đúng, không truyền thụ phương pháp mở ra Thần Tàng khiến người thường ở yên trong hiện trạng này. Họ tiếp thu tam cương ngũ thường, tam tòng tứ đức, không thể phản kháng cũng không có lòng phản kháng.
Khiến Thần Thông Giả trở thành thế gia đại phiệt, nắm trong tay quyền lực, họ chính là người cầm quyền, cũng sẽ không phản kháng.
Tộc Bán Thần có đầy đủ "lương thực", cũng không muốn thay đổi điều gì.
Tất cả mọi thứ ở nơi này đều hoàn mỹ như vậy, tốt đẹp đến mức khiến người ta căm phẫn. Bạch Ngọc Quỳnh hét to một tiếng, chạy khỏi Nam Thiên, hoảng hốt trốn về Thiên Đình.
Nam Thiên khiến nàng không tài nào thở nổi.
Tuy nàng biết mình là chuyển thế của Nam Đế Chu Tước, nhưng chuyển thế làm người gần hai trăm năm, trong nội tâm nàng vẫn luôn coi mình là nhân tộc.
Hiện trạng của Nam Thiên khiến cho nhân tộc như nàng phải sợ hãi.
Lúc này, nàng lại muốn đến Diên Khang xem thử.
Nàng bèn đi tới Diên Khang.
So sánh với Nam Thiên thì Diên Khang nhỏ hơn không biết bao nhiêu lần.