Chương 1412: Lông chân
Chương 1412: Lông chânChương 1412: Lông chân
Tân Mục sử dụng đèn lồng của Nguyệt Thiên Tôn, tốc độ vô cùng nhanh, không thua kém Thiên Tôn gấp rút lên đường, thậm chí còn nhanh hơn cả Thiên Tôn. Cho dù Hoả Thiên Tôn và Hư Thiên Tôn đuổi đến đây, ít nhất cũng phải mất bốn ngày.
Nếu Hạo Thiên Tôn bị đánh bại, muốn thoát khỏi Thái Hư thì cũng phải mất bốn ngày mới có thể trốn thoát. Thái Đế chỉ cần đuổi theo truy sát, thời gian bốn ngày đủ để giết hắn một cách thong thả!
- Chắc hẳn là Thái Đế đã tới!
Tân Mục đứng ở phía trên cao của con đường, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm phía dưới. Nơi đây có một quan ải, là Thạch Đầu Thành do tướng sĩ của Thiên Đình xây dựng ở điểm giữa của con đường. Thành rất lớn, tướng sĩ Thân Ma đóng quân canh giữ lên đến hàng vạn người, trong thành có phi xa, lâu thuyên, bệ pháo, nhiều tướng sĩ trong thành cũng được trang bị thêm cung tên.
Trên tường thành của Thạch Đầu Thành loang lổ vết máu, có lẽ là có một vài tâm ma rải rác trong Hư Không sụp đổ đang lang thang ở đây, tập kích con đường, tập kích Thạch Đầu Thành.
- Nếu ta là Thái Đế, ta sẽ chọn ẩn náu trong thành.
Tân Mục mở đôi mắt dựng thẳng giữa ấn đường xem xét kỹ lưỡng, nhưng điều khiến hắn hoang mang là, hắn nhìn kỹ người trong thành mà cũng chưa tìm thấy dấu vết của Thái Đế.
- Lẽ nào hắn còn chưa đến đây? Không biết phải chăng hắn đã mở ra Đại Lục Liên Hoa, nếu không mở ra, thực lực của hắn vẫn chưa đạt tới trạng thái đỉnh cao. Có điều dựa vào việc hắn khống chế Thương Bình Ẩn một cách dễ dàng, có lẽ thân thức của hắn đã khôi phục đến đỉnh cao...
Hắn vừa nghĩ tới đây, đột nhiên đôi mắt dọc giữa ấn đường nhìn thấy hai người đang đi tới trên con đường Hư Không, không khỏi giật mình, một trong số đó là Bạch Ngọc Quỳnh, còn lại là một cậu nhóc mũm mĩm mặc lam y.
- Lam Ngự Điền, Ngự Thiên Tôn!
Tân Mục gần như thất thanh kêu lên, đúng lúc này, thần quang vô cùng chói sáng từ phía sau hai người chiếu tới. Tần Mục chăm chú nhìn xung quanh, chỉ nhìn thấy một chiếc bảo liễn vô cùng lộng lẫy đang tiến đến, thần quang vạn trượng, chiếu sáng rõ cả Hư Không!
- Hỏng rồi! Hạo Thiên Tôn đến rồi!
Trong đầu Tân Mục ầm ầm, thần thức gào thét tuôn ra, xông về phía Bạch Ngọc Quỳnh và Lam Ngự Điền:
- Mau rời khỏi đây!
Bạch Ngọc Quỳnh dẫn theo Lam Ngự Điền cười cười nói nói đi trên con đường của Hư Không sụp đổ, nói:
- Lam đệ, ở đây có Tứ Đế Thần Khí trấn áp, thần thức sụp đổ trong Hư Không sụp đổ không thể xâm nhập vào đây, vì vậy không cần lo lắng tâm ma của bản thân sẽ trở thành hiện thực. Nhưng điều duy nhất cần đề phòng là tâm ma đã thành hình.
Lam Ngự Điền quan sát xung quanh, hiếu kỳ hỏi:
- Tâm ma đã thành hình?
Bạch Ngọc Quỳnh hơi bất lực, kéo hắn trở lại con đường để tránh thiếu niên đầy tò mò này chạy vào trong Hư Không, nói:
- Những tâm ma này là do những kẻ phản bội ở Vô Ưu Hương cố tình tạo ra. Vô Ưu Hương có một vị nhân vật hung ác tên là Yên Vân Hề. Ta đã từng giao chiến với nàng, thủ đoạn của nàng độc ác, nhưng lại trung thành với kẻ phản bội Tân Nghiệp. Nàng đã chọn ra hàng ngàn quan lại ăn chơi trác táng, đưa họ đến Hư Không sụp đổ.
Lam Ngự Điền khá khó hiểu.
Bạch Ngọc Quỳnh lại kéo hắn trở về, nói:
- Đạo tâm của những kẻ ăn chơi này rất mục nát. Đến Hư Không sụp đổ rồi thì quả thật là giống như một nồi mực đổ vào một cái ao trong, sau đó nước trong ao sôi trào, trong nháy mắt không biết có bao nhiêu tâm ma xuất hiện. Lúc đó bọn ta đang xây dựng một đường hầm trong Hư Không thì bị những tâm ma này bao vây tấn công, không biết có bao nhiêu tướng sĩ mới vừa đứng vững gót chân ở Hư Không sụp đổ này thì đã chết.
Lam Ngự Điền chớp mắt, hỏi: - Các ngươi chưa nghĩ đến việc dẹp yên thần thức ở nơi sụp đổ này sao?
Bạch Ngọc Quỳnh cười nói:
- Bọn ta đã nghĩ tới việc dẹp yên thân thức sụp đổ, nhưng đây là Hư Không do vô số Tạo Vật Chủ tự mình dùng thần thức của bản thân tạo ra, bị Thái Đế đánh vỡ, mà cũng chẳng có mấy người thành thạo về thần thức Thiên Đình. Tu vi thần thức mạnh nhất là Tả Thiểu Bật Diêm Thiếu Thanh, nhưng hắn đã được sắp xếp đến Nguyên Giới để canh giữ nhà tù...
Nàng vừa mới nói đến đây thì đột nhiên cảm nhận được điều gì đó, quay đầu lại nhìn thì thần quang của một chiếc bảo liễn của Thiên Tôn đang chiếu rọi Hư Không, bay nhanh đến từ trên đường hầm Hư Không.
- Bảo liễn này là tọa giá của Thiên Tôn, chẳng lẽ là vị Thiên Tôn nào đó đến Thái Hư... Bạch Ngọc Quỳnh vẫn còn chưa kịp suy nghĩ thì đột nhiên thần thức vô cùng mạnh mẽ truyên đến biến thành giọng nói của Tần Mục trong tâm trí của nàng và Lam Ngự Điền:
- Mau chóng rời khỏi đây...
Bạch Ngọc Quỳnh nghe thấy lời nói đó thì không nghĩ nhiều, lập tức dẫn Lam Ngự Điền xoay người lao vào Hư Không vặn vẹo trước mặt, tốc độ đạt đến cực hạn, chạy như bay về phía trước.
Trong lòng nàng không khỏi bối rối:
- Đây là giọng nói của Mục Thiên Tôn! Rõ ràng hắn là thủ lĩnh của kẻ phản bội, là một kẻ tội ác tày trời, tại sao ta nghe giọng nói của hắn thì lập không thèm đắn đo suy nghĩ mà lựa chọn tin tưởng hắn?
Họ sắp đến Thạch Đầu Thành trấn thủ nơi này, Bạch Ngọc Quỳnh dự định dẫn theo Lam Ngự Điền đến ẩn náu trong thành để tránh không bị Hạo Thiên Tôn nhìn thấy. Mặc dù nàng có thể bóp méo không gian để tránh né sự thăm dò của các Thân Nhân khác, nhưng Hạo Thiên Tôn là Thiên Tôn đệ nhất trong mười Thiên Tôn của Thiên Đình, chắc chắn có thể nhìn thấu tung tích của nàng.
Vùng đất Thái Hư vẫn đang trong tình trạng chiến tranh, là Thiên Sư thứ ba của Thiên Đình, rời bỏ chức vụ mà không được phép là một trọng tội.
- Hạo Thiên Tôn vội vàng lên đường như vậy, chắc chắn sẽ không dừng lại ở Thạch Đầu Thành, nói không chừng có thể tránh được hắn...