Chương 137: Thiếu giáo chủ vs Đạo Tử
Chương 137: Thiếu giáo chủ vs Đạo TửChương 137: Thiếu giáo chủ vs Đạo Tử
Trạng thái hiện giờ của Tân Mục xem ra quả thực như là mộng du, đang ngủ mà lao nhanh, nhưng lại có thể nhìn thấy phong cảnh xung quanh, có thể tránh né cản trở. Để Thẩm Vạn Vân buồn bực chính là, trong lúc chạy trên đường Tân Mục còn không ngừng sử dụng tới quyền pháp cước pháp, đánh cho uy thế hừng hực!
Thỉnh thoảng hắn còn lấy ra một con dao mổ lợn, bổ tới chém tới.
"Thực lực Tân sư đệ mạnh như thế, lại còn cố gắng hơn những người khác, ngay cả trong giấc mộng cũng không quên luyện công. Tuy rằng hắn ngộ tính kém một chút, nhưng loại chăm chỉ này đáng giá ta học tập!" Thẩm Vạn Vân được cổ vũ lớn, trở lại nơi ở, cần tu khổ luyện.
Tuy nhiên, cũng không phải là Tân Mục ngủ hoàn toàn, tình trạng của hắn không giống mộng du, đây là phương pháp tu luyện độc đáo của hắn, việc tu hành Bá Thể Tam Đan công có chỗ khác hẳn với người thường, luyện công trong lúc chạy cấp tốc thì tốc độ tu luyện càng nhanh, hơn nữa đầu óc của hắn vẫn đang trong quá trình nghỉ ngơi, triển khai quyền cước chiêu thức đều là ký ức của thân thể.
Những năm này, trong Đại Khư, Tân Mục đều dựa vào loại phương pháp tu luyện này làm chính mình tăng nhanh như gió, chỉ là đến Duyên Khang quốc, học tập phong tục của Duyên Khang, cho nên mới không có tiếp tục dựa theo phương thức này tu luyện.
Tân Mục cấp tốc chạy hai canh giờ, sau đó tỉnh lại, thần thái sáng láng.
Lúc này, chỉ nghe một âm thanh quen thuộc cười nói: "Nghỉ ngơi đủ chưa?"
Tân Mục liền vội vàng xoay người, nói: "Tổ sư."
Lúc này trên núi không có những người khác, mặc dù là những Tế Tửu, Quốc Tử giám và Bí Thư giám kia cũng đều đi nghỉ ngơi, quốc sư giảng pháp, bọn họ cũng nghe trọn hai ngày, không ngủ không nghỉ, cần điều chỉnh một chút.
Thiếu niên Tổ sư cười nói: 'Quốc sư giảng pháp, ngươi có cảm tưởng gì?"
Tân Mục thở dài nói: "Quốc sư, tôn tại giống như Thiên Thần, nghĩ chuyện người khác không dám nghĩ, làm chuyện người khác không dám làm, quả thực vô song."
Thiếu niên Tổ sư cất bước đi về phía chân núi, nói: "Kiếm pháp quốc sư dạy, ngươi học được thế nào?”
"Không dám nói học hết, thế nhưng có tâm đắc."
Tân Mục nói: "Ta theo trưởng thôn học kiếm, tự cho là đã đến tận cùng ảo diệu của kiếm pháp, không nghĩ tới còn có chỗ ta chưa từng được học."
Thiếu niên Tổ sư nói: "Học không có mức tận cùng, câu nói này là sai, phải là sáng tạo không có mức tận cùng. Chỉ dựa vào học, cả đời đều là học, đồ vật đạt được không phải của chính mình, sáng tạo mới là không có giới hạn. Bây giờ ngươi còn nhỏ, còn cần hấp thu những thứ người khác sáng chế, đến khi ngươi có tích lũy nhất định, liền phải thử sáng tạo. Vẫn học, ngươi vẫn là học sinh, thế nhưng chỉ cần sáng tạo một chiêu, ngươi chính là tông sư." Bọn họ đi tới trước sườn núi, chỉ thấy trước sơn môn Thái học viện, hai đạo nhân một già một trẻ còn ngồi ở chỗ đó.
Thiếu niên Tổ sư như cười như không nói: "Ta mời quốc sư đến đây chính là vì truyên đạo giảng pháp cho ngươi, hắn đã giảng pháp hai ngày, ngươi đạt được chỗ tốt lớn như vậy, còn không đi xuống?"
Tần Mục xúc động nói: "Chỉ cần Tổ sư ra lệnh một tiếng, đệ tử nào dám không tuân lệnh?”
Thiếu niên Tổ sư cười lạnh một tiếng, bay lên tung một cước đá hẳn xuống sườn núi: "Tiểu tử thúi ngoài miệng nói rất êm tai! Người ta ngăn chặn sơn môn lâu như vậy cũng không thấy ngươi nhúc nhích, không cho ngươi chỗ tốt ngươi có thể sảng khoái như vậy sao? Còn không đi?" Tân Mục rơi xuống đất, xoa xoa cái mông, đi ra ngoài sơn môn.
Giờ phút này, trước sau sơn môn đều không có sĩ tử thái học, những sĩ tử này còn đang nghỉ ngơi, chỉ còn dư lại hai đạo nhân ngoài cửa. Cách đó không xa còn có một con dị thú bảo vệ sơn môn, đầu rồng thân Kỳ lân, bị dây xích buộc lại, cũng đang chợp mắt.
Đạo Tử Lâm Hiên nhìn thấy Tần Mục đi tới, trong lòng hơi chấn động, nhìn về phía Đan Dương Tử: "Sư thúc... "
Đan Dương Tử mở mắt ra, nhìn Tân Mục một chút, nói: "Ngươi đi đi. Quốc sư dạy sĩ tử chính là vì bôi dưỡng người này, ngươi không cần lo được lo mất."
Đạo Tử Lâm Hiên vâng dạ, đứng lên nghênh đón Tân Mục. Khí thế của hai người giao cảm, từng người dừng bước lại, khom người thì lễ. Tân Mục nói: "Sĩ tử thái học Tần Mục, gặp qua Đạo Tử Lâm Hiên. Ta là Ngũ Diệu cảnh."
Đạo Tử Lâm Hiên nghiêm nghị nói: "Đạo môn Lâm Hiên, gặp qua sĩ tử Tần Mục. Ta cảnh giới Lục Hợp, tự phong Lục Hợp Thần Tàng."
Hắn phong ấn Lục Hợp Thần Tàng của bản thân, Tần Mục nói: "Đạo Tử sử dụng binh khí gì không?”
Hắn thò tay ra sau lưng lấy xuống một cây trúc trượng, lại gỡ xuống một con dao mổ lợn, lại lấy chuỳ sắt xuống, sau đó gỡ Thiếu Bảo kiếm xuống. Đạo Tử Lâm Hiên đang muốn nói chuyện, đột nhiên Đan Dương Tử nói: "Không dùng binh khí, chỉ dùng đạo pháp thần thông và công phu cận chiến."
Đạo Tử Lâm Hiên không rõ, nhưng cũng đặt phất trần của mình xuống, nói: "Nếu Tần huynh nói như vậy, ta liền không dùng binh khí."
Đan Dương Tử âm thầm thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt dời khỏi Thiếu Bảo kiếm. Sử dụng binh khí mà nói thì quá thiệt thòi, hình dạng của thanh kiếm này làm cho hắn có chút hãi hùng khiếp vía, vỏ kiếm là miệng Ngư Long, có chút giống như bội kiếm của quan nhất phẩm.
Nếu như là thật thì phất trần của Đạo Tử Lâm Hiên đụng vào liền đứt, vậy thì cũng không cần phải tranh tài nữa.
Tân Mục lộ ra nụ cười, trong mắt đột nhiên thêm ra hai tầng tròng mắt, Thần Tiêu Thiên Nhãn, Thanh Tiêu Thiên Nhãn đều mở ra, mặt đất dưới chân hắn bỗng nhiên sụp xuống, từng khối từng khối đá xanh nổ tung, đá vụn trên mặt đất cũng bị chấn động đến mức trôi nổi lên. "Phù!"
Trong tiếng hít thở, Tân Mục đấm ra một quyền, hàng trăm tảng đá vỡ vụn trôi nổi vừa nãy dưới sự rung động trong một quyền này của hắn lại trở nên nhỏ vụn, cục đá to lớn nhất cũng chỉ bằng hạt đậu, những cục nhỏ hơn thì như hạt vừng!
Vô số đá vụn đi theo một quyền này của hắn đồng thời lao về phía Đạo Tử Lâm Hiên!
Ngang -
Rồng gâm rung động, quyên kình trong một quyền này của hắn vậy mà dung hợp cùng đá vụn, hóa thành một con Sa Long (rồng cát) lao thẳng đến Đạo Tử Lâm Hiên, chẳng khác nào một Thần Long chân thực!
Cùng lúc đó, bước chân hắn di động như quỷ mị, tốc độ cực nhanh, theo sát phía sau quyền kình đi tới bên cạnh Đạo Tử Lâm Hiên.
Đạo Tử Lâm Hiên thất kinh trong lòng, đột nhiên tròng mắt một cái biến thành màu trắng, một cái biến thành màu đen, giơ tay ấn vê phía trước, bàn tay của hắn như ngọc, phảng phất một cái ấn ngọc, ấn như núi, ấn xuống là hiện ra một cái ấn quái lạ khắc chim chóc, côn trùng, cực kỳ lạ lùng, mang theo khí tức cổ điển cổ lão, đón nhận Chân Long.
Phiên Thiên ấn!
Kình lực của hai người bùng phát, một tiếng vang nặng nê kinh người truyền đến, tựa như tiếng sấm bị tâng mây cực kỳ đậm đặc che lấp, không truyền được ra ngoài.
Con dị thú đầu rồng thân Kỳ lân trước sơn môn kia nghe được tiếng vang trầm này, nghi hoặc ngẩng đầu lên, nhìn chung quanh một chút.
Tân Mục chỉ cảm thấy Cửu Long Ngự Phong Lôi của mình phảng phất gặp phải một bức tường nằm ngang trong trời đất, kình lực vậy mà không cách nào xuyên thấu bức tường này, trong lòng vui vẻ: "Vị Đạo Tử này quả thực bất phàm! Mạnh mẽ hơn rất nhiêu những sĩ tử ta đã gặp trong Thái học viện kia!"
Tuy bề ngoài Cửu Long Ngự Phong Lôi nhìn như bá đạo cương mãnh, thế nhưng kỳ thực lại là một loại chiêu thức cực kỳ tỉnh tế, bên trong ẩn chứa bốn mươi lăm loại long kình, loại kình lực này giấu trong lòng bàn tay, cố gắng đón đỡ một chưởng này mà nói, thì sẽ bị bốn mươi lăm loại long kình nhập vào cơ thể rồi xuyên qua, tạo thành phá hoại cực kỳ đáng sợ cho nội tạng.
Một chiêu Phiên Thiên ấn này của Đạo Tử Lâm Hiên vậy mà giống như hình thành tường đồng vách sắt, chặn lại toàn bộ bốn mươi lăm loại long kình ẩn giấu trong lòng bàn tay hắn ở giữa đôi tay của hai người, đủ thấy lợi hại!
Mà vào lúc này, vô số đá vụn kia lại lao qua hai bên Đạo Tử Lâm Hiên.
Đạo Tử Lâm Hiên sởn cả tóc gáy, Âm Dương Đạo Nhãn của hắn thấy được giữa những này cục đá nhỏ vụn này còn có từng tia nguyên khí cực kỳ tinh tế.
Những tia nguyên khí này cực kỳ nhỏ bé, dưới sự chăm chú của Âm Dương Đạo Nhãn, kỳ thực từng tia từng tia nguyên khí là từng thanh từng thanh kiếm nhỏ xíu xoay tròn, những thanh kiếm nhỏ xíu này là kiếm khí biến thành từ nguyên khí của Tân Mục, vốn là giấu ở bên trong cục đá, giờ phút này chính đang từ bên trong những cục đá này lao ra ngoài. "Chước luân ấn!"
(trong truyện ngụ ngôn của Trang Tử - ta không hứng thú nên để nguyên ^^)
Mười ngón tay của Đạo Tử Lâm Hiên tung bay, một chưởng hướng lên trên một chưởng hướng phía dưới, chỉ nghe một tiếng vù, đỉnh đầu và dưới chân của hắn xuất hiện hai cái bánh xe, bánh xe này là do nguyên khí biến thành, có cấu tạo kỳ lạ, tựa hồ là một trận pháp, chỉ là đảo ngược trên dưới.
Trận pháp chính phản bao phủ hắn vào trong, những đá vụn nhỏ bé chung quanh hắn kia đột nhiên hóa thành bột mịn, bụi mù tràn ngập, kiếm khí của Tần Mục giấu bên trong vô số cục đá lập tức hợp lại, hóa thành Thanh Long bằng nguyên khí, vô số kiếm khí tạo thành thân thể Thanh Long, ra sức khuấy lên! Nhiễu kiếm thức!
Lập tức giữa hai bánh xe xoay tròn theo phương hướng ngược lại kia hiện ra vô số thanh kiếm nhỏ xíu, hình thành màn kiếm, va chạm cùng Thanh Long đang quẫy, kiếm khí đổ nát, bay ngang, hai thiếu niên không chỉ có va chạm kiếm chiêu mà còn va chạm pháp lực.
Nếu có sĩ tử Thái học viện ở đây thì nhất định sẽ cực kỳ kinh ngạc, hiện giờ Tần Mục đang sử dụng chính là nhiễu kiếm thức mà quốc sư Duyên Khang truyền lại, tuy nhiên Tân Mục cũng không hê bê nguyên những gì quốc sư Duyên Khang dạy, hóa nhiễu kiếm thức thành cột kiếm, mà là để vô số kiếm khí quấn quanh hóa thành một Thanh Long!
Đạo Tử Lâm Hiên lập tức cảm giác được áp lực, nguyên khí của Tần Mục đang áp chế nguyên khí của hắn, tu vi của hắn cực kỳ tinh thuần, thế nhưng tu vi của Tân Mục vậy mà còn ở phía trên hắn, đây cơ hồ là chuyện không thể nào.
Tiên Thiên Thái Huyền công của Đạo môn nổi tiếng về pháp lực hùng hồn, chỉ nói riêng pháp lực thì trong cùng cảnh giới, tất cả công pháp trấn giáo của các môn phái còn trên đời này cũng không bằng Tiên Thiên Thái Huyền công, mặc dù cũng lấy pháp lực nổi tiếng là Như Lai Đại Thừa kinh cũng không được!
Nhưng mà hiện tại, hắn lại cảm giác được pháp lực của Tân Mục còn ở phía trên hắn!
Đạo Tử Lâm Hiên cảm giác được Chước Luân ấn của hắn lúc nào cũng có thể bị phá, lập tức biến chiêu, tuy trong tay hắn không có phất trần, nhưng bàn tay mở ra, liền có vô số sợi phất trần bay ra, đó là tia nguyên khí, nhưng dưới sự điều khiển của hắn lại giống như từng thanh từng thanh kiếm bằng nguyên khí, bánh xe phụ bên trong chém về phía bánh xe bên ngoài, cố gắng chặt đứt Thanh Long.
Ngay chớp mắt khi hắn động thủ, Tân Mục đã đến trước mặt bánh xe phía ngoài, thò tay nắm lấy vô số bột mịn bụi mù, nguyên khí bắn ra, những bột mịn bụi mù kia hội tụ vào tay hẳn, hình thành một thanh trường thương, đâm cái vèo vào bên trong bánh xe đang chuyển động.
Đạo Tử Lâm Hiên dùng một tay khác lấy Phiên Thiên ấn chống lại, ngăn cản cây thương lớn này, lập tức tiếng oành oành oành vang không dứt bên tai, Tần Mục lấy tay làm đao, Dạ Chiến Liên Thành Phong Vũ, vô số đao chém lên bánh xe.
Chước Luân ấn của hắn lập tức đổ nát, trong lòng Đạo Tử Lâm Hiên biết không ổn, sau một khắc ngực trúng liền mấy đao, trước ngực đổ máu, thân hình bay ngược ra.
Hắn mượn lực bay ra, như trước ung dung không vội, từng sợi từng sợi phất trần chui vào bên trong Thanh Long, phất trân bay ra xung quanh, cuối cùng cũng tiêu diệt được con rồng lớn này.
Thanh Long tan vỡ, lập tức hóa thành hàng trăm thanh kiếm nhỏ xíu bằng nguyên khí, trong chớp mắt lại tự tụ lại, đâm ầm ầm vào bên trong mặt đất.
"Gay gol"
Bàn tay Đạo Tử Lâm Hiên đè xuống phía dưới, theo lòng bàn tay hắn nhấn một cái, lại thấy vô số sợi phất trần đâm xuống lòng đất nâng thân hình hắn lên, cũng không rơi xuống đất.
Hắn dùng phất trần làm chân, lao nhanh trên không trung như bay, mà ở dưới thân hắn, một Thanh Long từ dưới nền đất lao ra, lại âm âm chui xuống dưới đất, tiếp theo lần thứ hai lao ra, lần thứ hai chui xuống lòng đất, mà mỗi một lần Thanh Long lao ra mặt đất, chân của Tần Mục vừa vặn rơi vào bên trên đầu rồng, nhanh chóng đuổi theo Đạo Tử Lâm Hiên trên không trung.
Tân Mục bấm tay gảy liên tục, trong nháy mắt tia chớp, tiếng sấm nổ vang nhưng có âm luật mãnh liệt, Đạo Tử Lâm Hiên thay đổi sắc mặt: "Nguy rồi, bị hắn chiếm lấy tiên cơ. Đành phải vận dụng kiếm pháp trấn giáo của Đạo môn rồi!"