Chương 1436: Tâm ma Mục Thiên Tôn
Chương 1436: Tâm ma Mục Thiên TônChương 1436: Tâm ma Mục Thiên Tôn
Tân Mục hừ lạnh một tiếng, thờ ơ nói:
- Hắn không truyền thụ kiến thức cho ta, trái lại còn học được không ít từ chỗ ta. Pháp môn mà hắn phá giải cấm chế chắc chắn là có được từ Diên Khang, không phải từ đạo môn hay là từ chỗ Hư Sinh Hoa. Phá giải cái này không hề làm khó được ta.
Bạch Ngọc Quỳnh khẽ mỉm cười, chỉ khi hắn chém gió mới đổi lại được chút thể diện cho bản thân.
Chẳng qua hắn lại không hề biết, quả thật phù văn đại đạo Cổ Thần của Diên Khang là đến từ Tân Mục, là Tân Mục trộm được từ Thủ Tàng Các của Thiên Đình.
Tân Mục trầm giọng nói:
- Nhưng pháp lực của ta không đủ mạnh, sợ là rất khó phá giải cấm chế đi vào bên trong, cho nên cần Bạch Thiên Sư giúp đỡ. Ngươi và ta, lưng tựa lưng, mỗi người phụ trách một bên.
Cơ thể hắn run lên, xuất hiện ba đầu sáu tay, cứ như thế có thể nhìn thấy hết tất cả bốn phương tám hương của cấm chế hà quang kia.
Tuy hắn chỉ có sức tự bảo vệ mình, không bảo vệ được Bạch Ngọc Quỳnh, nhưng có thể chỉ dẫn cho nàng.
Cả hai người cẩn thận bước vào trong hẻm núi, so với đám người Xích Đế Tê Hạ Du thì bọn họ ung dung thoải mái hơn nhiều.
Nhưng mà dù sao Xích Đế và Tịch Thiên Quân cũng đang ở phía trước, sức mạnh của hai người cực kỳ cường bạo, một đường xông phá cấm chế, dần dần tiến sâu vào trong hẻm núi.
Dọc theo đường đi, Tân Mục và Bạch Ngọc Quỳnh kinh ngạc, bọn họ sắp đi đến cuối hẻm núi rồi.
Bốn nhóm người đi phía trước đã đến điểm cuối, nói đó là một sơn cốc bị khí đen dày đặc bao trùm, bọn họ phái người ra phía trước dò đường.
Đột nhiên nơi đó truyền đến một giọng nói thảm thiết:
- Tâm ma của Hạo Thiên Tôn xuất hiện rồi! Mọi người cẩn thận!
- Thực lực của tâm ma rất mạnh!
- Cẩn thận! Đó là Mục... A...
Có người gặp phải độc thủ, chết một cách oan uổng, nhưng vẫn còn người kinh hãi thét lên.
- Hãy coi chừng Mục Thiên Tôn!
Tịch Thiên Quân và Xích Đế ngạc nhiên:
- Mục Thiên Tôn?
Ngay sau đó, trong bóng đêm hắc ám phía trước không còn âm thanh gì nữa, những cường giả đến đây tự dưng cảm thấy căng thẳng, nhìn vào trong hẻm núi tối om, nhưng chỉ thấy một bóng người từ từ bước ra từ trong đó.
Bóng người đó cầm kiếm trong tay, tay còn lại là một cái đầu người, chậm rãi nhấc cái đầu lên, lộ ra gương mặt của Tần Mục.
'Tâm ma của Hạo Thiên Tôn, Tân Mục!
- Mục Thiên Tôn!
Đám người Tịch Thiên Tôn, Tê Hạ Du nhìn bóng người đang từ trong chỗ tối đi ra, trong lòng khó giấu được kinh ngạc.
Cho dù là Yên Vân Hề, Thiên Sư võ đấu cũng không kìm nổi sững sờ, bọn họ cũng không ngờ được, tâm ma của Hạo Thiên Tôn lại là Tân Mục!
Đặc biệt là Thánh Nhân tiêu phu, Tân Mục là nhị đệ tử của hẳn, trước giờ lanh lợi kỳ hoặc, bôn tẩu khắp nơi, thậm chí hắn còn cho rằng, nếu Tân Mục an phận một chút, không đi khắp nơi gây họa thì sẽ rất có thành tựu.
Thế nhưng, sự tồn tại cường đại nhất trên thế giới này, vậy mà tâm ma của hắn lại là Tân Mục, điều này thật sự khiến hắn khó mà ngờ được!
- Từ trạng thái hiện giờ của Hạo Thiên Tôn cho thấy, có lẽ hắn đã bị trọng thương, vết thương nặng đến mức khiến hắn hoàn toàn không thể khống chế được mức độ của đạo tâm, vì thế mà tâm ma mới không bị khống chế nhảy ra ngoài. Nếu hắn còn ở trong trạng thái tỉnh táo, thế thì có thể khống chế được tâm ma rồi, sẽ không để Ma Vực Thái Hư tạo ra tâm ma của hắn.
Thánh Nhân tiều phu lập tức phán đoán ra trạng thái của Hạo Thiên Tôn, sắc mặt cổ quái, trầm giọng nói:
- Quả nhiên Thái Đế lợi hại, vậy mà lại có thể làm Hạo Thiên Tôn bị thương tới mức này, nhưng mà cũng không hẳn là bản lĩnh của Thái Đế, chắc còn có Khai Hoàng và Lãng Uyển Thần Vương cũng nhân cơ hội này mà làm hắn trọng thương.
- Tâm ma của Hạo Thiên Tôn không phải Thái Đế, không phải Thiên Đế, mà lại là cái tên Tân Mục này...
Vẻ mặt hắn càng kỳ quái, không khỏi lắc đầu:
- Không thể để tên tiểu tử đó biết chuyện này được, nếu không cái đuôi của hắn còn không vểnh lên đến tận mây xanh luôn sao? Chắc chắn sẽ đắc ý lắm đây, hơn nữa còn muốn chế giễu ta một phen...
Hắn vừa nghĩ đến đây, đột nhiên trong lòng có chút cảm giác, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trong hẻm núi dường như có dao động không gian.
Thánh Nhân tiều phu nheo mắt quan sát, trong hẻm núi thứ tám chẳng còn biến đổi gì cả.
- Chẳng lẽ là ta bị hoa mắt sao?
Hắn quay đầu lại nhìn hẻm núi tối tăm phía trước, rồi trầm giọng nói với đám người Trạc Trà, Yên Vân Hề:
- Nếu ta đoán không sai thì chỉ sợ vết thương của Hạo Thiên Tôn là đang cận kề cái chết, chỉ có như thế, hắn mới không khống chế được đạo tâm, đến mức xuất ra tâm ma Mục Thiên Tôn! Chúng ta thật sự có cơ hội giết hắn rồi!
Mọi người thầm vui mừng.
Yên Vân Hề cẩn thận quan sát tâm ma Tần Mục đó, nghiêng đầu hỏi:
- Tâm ma Mục Thiên Tôn? Nó có điểm gì khác với tâm ma Tần Mục?
- Chắc chắn tâm ma Mục Thiên Tôn hoàn toàn khác với tâm ma Tần Mục, một cái là nỗi sợ hãi trong lòng Hạo Thiên Tôn, một cái là tâm ma Tân Mục mà thôi. Thánh Nhân tiêu phu giải thích:
- Trong lòng Hạo Thiên Tôn, Mục Thiên Tôn là kẻ địch của hắn, tâm ma của hẳn, hắn chiến đấu với tâm ma này trong đạo tâm không biết bao nhiêu lần, trước giờ chưa từng giết được tâm ma. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc, tâm ma Mục Thiên Tôn trải qua sự cường hóa của hắn, khiến Mục Thiên Tôn dường như không có điểm yếu, đạo pháp thần thông gần như hoàn mỹ. Hoàn toàn có thể nói là...
Hắn do dự một chút rồi nói:
- Hoàn toàn có thể nói là, tâm ma Mục Thiên Tôn chính là kẻ địch hoàn hảo nhất, đối thủ hoàn hảo nhất trong tưởng tượng của Hạo Thiên Tôn!