Chương 1446: Hạo huynh, chịu chết đi (2)
Chương 1446: Hạo huynh, chịu chết đi (2)Chương 1446: Hạo huynh, chịu chết đi (2)
Hạo Thiên Tôn cất bước định đuổi theo, đột nhiên từ trong cơ thể hắn vang lên một tiếng nổ ầm ầm, cơ thể hắn không ngừng nổ tung, khí huyết toàn thân tuôn trào ra từ trong cơ thể chảy ra ngoài!
- Qel
Hạo Thiên Tôn cúi đầu hộc máu, trong phút chốc lúc hắn cúi đầu xuống, từng Không Gian Kính Diện lặng lẽ xuất hiện xung quanh hắn, vô số phù văn không gian sáng lên giữa Không Gian Kính Diện tạo thành một sát trận Không Gian.
- Lại là đệ tử của Nguyệt Thiên Tôn à?
Hạo Thiên Tôn cười lạnh, mạnh mẽ ngăn chặn vết thương. Vừa rồi hắn đã sử dụng không ít sức mạnh do tâm ma Mục Thiên Tôn trăm cay nghìn đắng luyện hóa tích góp mà hắn nuốt được, nhưng sức mạnh còn lại cũng đủ để chống đỡ hẳn giết chết đối thủ này.
Hắn cao giọng gầm lên, đồng thời uy lực của sát trận Không Gian cũng tuôn ra. Trên người Hạo Thiên Tôn đầm đìa máu tươi, sát trận Không Gian ầm ầm nổ tung giữa tiếng thét!
Ngay giây phút một mặt Không Gian Kính Diện nổ tung, đồng tử của Hạo Thiên Tôn đột nhiên co lại, chỉ thấy một chiếc lồng đèn trôi lơ lửng trước mặt hắn.
Ánh sáng tụ lại trong chiếc lồng đèn kia.
Tạo thành một sợi dây đàn dài đến hàng trăm ngàn dặm!
Một bàn tay trắng nõn cầm lấy sợi dây đàn, kéo lại từ phía saul
Cùng lúc hắn phá vỡ sát trận Không Gian, dây đàn cũng rời khỏi tay. Một tiếng đàn truyên đến, du dương mà vang xa.
Tiếng đàn tuy xa, nhưng tốc độ lại nhanh, quang huyền trong không gian nhanh chóng đến trước mặt hắn!
Hạo Thiên Tôn rống lên, vươn tay chụp về phía trước, không gian trước mặt vỡ vụn, một bàn tay to đón lấy dây đàn âm ầm đánh xuyên qua khoảng khe hẹp tối tăm, lòng bàn tay đuổi theo người điều khiển dây đàn.
Khi tay hắn cầm lấy quang huyền, bốn ngón bị quang huyền kia chặt đứt tới tận gốc, chỉ còn lại bàn tay một ngón chụp vào khoảng không ngàn dặm.
Khoảng không kia ầm ầm nổ tung, Bạch Ngọc Quỳnh đang ẩn náu ở đó cả người đẫm máu ngã vào hư không, che giấu cơ thể rồi hoảng sợ trốn chạy.
Quang huyền đến trước cổ Hạo Thiên Tôn, thoáng vụt qua. Hạo Thiên Tôn dùng một tay che cổ, trên cổ xuất hiện một vết máu.
Sau gáy hẳn cũng xuất hiện một vết máu!
- Dám cả gan giết ta... Đám phản tặc các ngươi...
Cơn thịnh nộ của hắn còn chưa tắt, đột nhiên trong cơ thể lại vang lên tiếng âm ầm nổ mạnh, một luồng khí huyết cuồng nộ đột nhiên khiến đầu hắn bay ra giữa không trung.
Sợi dây đàn đó chính là bảo vật của Nguyệt Thiên Tôn, vẫn chặt đầu hắn xuống.
- Trở và!
Miệng trên đầu Hạo Thiên Tôn hét lớn một tiếng, máu phun ra soạt một tiếng trở về lại cơ thể, đầu cũng tự rơi xuống, dừng lại trên cổ.
- Các ngươi, một người cũng không thể trốn thoát! Tiếng nổ trong cơ thế hẳn vẫn không ngừng, song hẳn lại nhanh chóng bước ra ngoài. Với tư cách là một trong những sự tồn tại hùng mạnh nhất từ trước đến nay, hắn tự cho rằng, cho dù Thiên Đế có sống lại cũng không mạnh hơn mình là bao, vậy mà bây giờ, hắn lại bị mấy tên tặc tử nhoi làm bị thương đến mức độ này!
Đường đường là Thiên Tôn, sự tồn tại đã công thành danh toại ngay từ thời đại Long Hán, đứng đầu trong mười Thiên Tôn, đồng thời cũng là sự tồn tại có hy vọng trở thành Thiên Đế nhất trong tương. lai, chuyện này đối với hắn mà nói là vô cùng nhục nhã, không thể chịu đựng được!
Ngay giây phút hắn vừa bước ra khỏi nơi ẩn náu, bước chân của hắn đột nhiên dừng lại, không tiếp tục đuổi theo nữa.
Ánh mắt hắn lộ ra một chút sợ hãi.
Ở trước mặt hắn, là hàng ngàn tâm ma Mục Thiên Tôn xếp hàng chỉnh tê! Những tâm ma Mục Thiên Tôn này xếp thành hàng ngay ngắn, đội ngũ không hề hỗn loạn giống như một quân đoàn hung tàn đang chờ tướng quân kiểm duyệt.
- Mục Thiên Tôn, là ngươi phải không?
Hạo Thiên Tôn phun ra một ngụm trọc khí, ánh mắt lướt qua hàng vạn hàng ngàn tâm ma Mục Thiên Tôn, cười lạnh nói:
- Ta biết ngươi ở trong này, cũng chỉ có ngươi mới có thể khống chế nhiều tâm ma như vậy. Ha ha, Mục Thiên Tôn, ngươi chỉ dám trốn trong đó thôi sao?
- Không phải trốn.
Đột nhiên giọng nói của Tân Mục từ trung tâm của đội ngũ tâm ma Mục Thiên Tôn truyền đến, thản nhiên nói:
- Mà là đối đầu trực diện với ngươi.
Vẻ châm chọc trên mặt Hạo Thiên Tôn nhiều hơn hẳn, đang định nói chuyện đột nhiên giọng nói của Tân Mục truyền tới: - Lĩnh vực Thần Tàng, mở.
Giọng nói của hắn vang lên, lĩnh vực Thần Tàng mở ra.
Hàng vạn hàng ngàn tâm ma Mục Thiên Tôn, hoặc là bay lên, hoặc chìm xuống, có kẻ hóa thành Thiên Công, có kẻ hóa thành Thổ Bá, có kẻ biến thành tứ Đế của Tứ Cực Thiên, có kẻ lại biến thành hàng vạn hàng nghìn Cổ Thần rực rỡi
Tân Mục đứng ở trung tâm lĩnh vực, dưới Đại Hắc Mộc của đại lục Tổ Đình, nhìn về phía Hạo Thiên Tôn:
- Hạo huynh, chịu chết đi.
Lữ Tránh mang theo Thánh Nhân tiều phu và Yên Vân Hề vội vàng bỏ trốn. Hắc Hổ Thần hóa thành mèo đen nằm trên đầu vai hắn. Đằng sau, Ngưu Tam Đa chở theo Thiên Sư võ đấu chạy tới. Thiên Sư võ đấu đối kháng chính diện với Hạo Thiên Tôn hai chiêu, thương tích rất nặng. Cách đó không xa, Tịch Thiên Quân lảo đảo chạy theo, một nửa cơ thể vẫn còn có máu thịt, nửa còn lại chỉ còn xương cốt.
Thân thể Tề Hạ Du tàn tạ, Thiên Cung hầu như bị phá hủy hết. Trước ngực nàng cắm một nhành đào. Nhành đào bắt đầu mọc rễ nảy mầm, chân rễ thô to đâm xuyên qua Thiên Cung của nàng, mọc lan ra từng †òa Thiên Cung.
Hai người Tu Trọng và Tàm Nữ càng thê thảm hơn, một không có nhục thân, một mất đầu, chỉ có thể kéo nhau cùng chạy.
Trên bầu trời, còn có Thiên Sư thứ ba của Thiên Đình - Bạch Ngọc Quỳnh cả người đẫm máu trốn đi.
Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau, Bạch Ngọc Quỳnh là Thiên Sư có thực lực mạnh nhất trong tứ đại Thiên Sư, ẩn nấp ở sau cùng, dùng không gian pháp trận suýt thì lột da Hạo Thiên Tôn, lại chặt đầu Hạo Thiên Tôn bằng dây đàn của Nguyệt Thiên Tôn, chiến tích kinh người.
Nhưng thương tích của nàng cũng nặng hơn so với mọi người. Hạo Thiên Tôn nổi cơn thịnh nộ suýt thì đập nát nàng.