Chương 1452: Muốn gì được nấy (2)
Chương 1452: Muốn gì được nấy (2)Chương 1452: Muốn gì được nấy (2)
Âm Thiên Tử liếc hắn một cái, vị Thần Tướng kia như rơi vào hầm băng, câm như hến, không dám nói nữa.
Vô Ưu Hương, Bỉ Ngạn Hư Không cũng nhận được tin tức, Tân Mục truy sát Hạo Thiên Tôn, đã truy sát mấy vạn dặm, khiến trận doanh Thiên Đình đại loạn.
Tất cả lãnh đạo phe Vô Ưu Hương liếc mắt nhìn nhau, đám Tạo Vật Chủ bên Bỉ Ngạn Hư Không lại vui mừng khôn xiết, đều khen:
- Thánh Anh vô địch.
Tiều phu, Yên Vân Hàề, Thiên Sư võ đấu và Tu Trọng, Tàm Nữ về đến đại doanh, nghe được tin tức này cũng cảm thấy cực kỳ chấn động, hai mắt trợn trừng không nói lên lời. Tiều phu thở dài:
- Mục Nhi đuổi đánh Hạo Thiên Tôn vào tận đại doanh Thiên Đình, chính là tước danh hủy hình, khiến hình tượng vô địch và thanh danh của Hạo Thiên Tôn bị hủy hoại ngay tức khắc. Nếu hắn có thể giết chết Hạo Thiên Tôn đã không cần phải làm thế.
Trong lòng hắn hiểu rõ.
Lý do Tần Mục tước đi danh tiếng của Hạo Thiên Tôn, hủy hoại hình tượng của Hạo Thiên Tôn là vì không nắm chắc sẽ giết được hắn, cho nên đành chuyển sang theo đuổi lợi ích lớn nhất, trước mặt chư thần trên Thiên Đình gieo xuống hạt giống mình là vô địch, gieo vào lòng Hạo Thiên Tôn một bóng ma to lớn.
Thánh Nhân tiều phu lại phấn chấn nói:
- Nhưng giờ chính là thời cơ tốt nhất để đánh vào đại doanh Thiên Đình rồi! Hắn đang định hạ lệnh thì đã thấy đại quân Thân Ma của Vô Ưu Hương và Bỉ Ngạn Hư Không ra trận, mênh mông cuồn cuộn đánh về phía trận doanh Thiên Đình.
Thánh Nhân tiều phu giật mình, ngẩng đầu nhìn sang, thấy một hòa thượng và một đạo sĩ đang điều động Tạo Vật Chủ của Vô Ưu Hương và Bỉ Ngạn, bên cạnh còn có đệ nhất sư của Thiên Đình trước đây là Nhạc Đình Ca phò trợ.
Thánh Nhân tiều phu mỉm cười:
- Hai đệ tử của ta đều tài giỏi cả. Chỉ có ông già này là không biết cầu tiến thôi... Nhưng có hai người biết phấn đấu đã là rất tốt rồi.
Uỳnh!
Hạo Thiên Tôn lăn lông lốc, đập vào đại doanh U Đô của Âm Thiên Tử. Nơi đây là Minh Thành, chỗ đóng quân của Âm Thiên Tử. Nhưng lúc này trong thành lại chẳng có một binh một tốt nào, khóe mắt Hạo Thiên Tôn như muốn rách ra.
Âm Thiên Tử lại hạ lệnh tất cả đại quân đều ra khỏi thành, nghênh chiến Vô Ưu Hương.
- Âm Triêu Cận...
Hạo Thiên Tôn cắn răng, lung lay đứng dậy. Hai đầu gối bỗng khuyu xuống, quỳ phục trên đất, không thể đứng lên nổi nữa.
Đầu hắn cúi xuống, hai tay chống trên đất, nhưng sức lực của đôi tay cũng tiêu tán.
Thân thể hắn ngã về phía trước, mặt đập xuống đất, trượt trên nền đất lạnh như băng, đến khi cả người cũng nằm sõng soài trên mặt đất.
Máu tươi từ trong miệng hắn ào ào chảy ra.
Hắn gắng gượng ngẩng đầu muốn xem Tân Mục đang ở chỗ nào, nhưng lại không ngóc đầu lên nổi.
Giờ hắn còn một đòn sát thủ, chính là phế bỏ tất cả Thiên Cung của mình, chỉ giữ lại một Thiên Cung chính, như vậy hẳn có thể điều khiển được lực lượng của mình.
Nhưng như vậy cũng tương đương với việc phế bỏ cảnh giới Thiên Đình của mình, đánh mình trở về cảnh giới Đế Tọa.
Hơn nữa dù có phế bỏ tu vi thì với thương tích của hắn cũng chưa chắc có khả năng diệt trừ được Tân Mục.
Hắn không phục, không cam lòng.
Nhưng hắn không làm không được.
Hắn chuẩn bị tích góp chút sức lực cuối cùng, cho Tần Mục một kích chí mạng.
Lúc này, hắn nghe được tiếng bước chân, đây cũng là tiếng bước chân của Tần Mục.
Nhưng khiến hẳn cảm thấy buồn bực là còn có tiếng bước chân của một người khác vang lên từ phía sau mình.
Bước chân của Tân Mục dừng lại, khoảng cách khá xa, rõ ràng rất kiêng kị người phía sau hắn.
Hắn nghe được một giọng nói của nữ nhân cực kỳ êm tai, dịu dàng cất lên bên tai hắn:
- Hạo Thiên Tôn, ngươi có muốn thương tích của mình khỏi hẳn không?
Đầu óc Hạo Thiên Tôn mê mang, trong cổ đều là máu, chỉ có tiếng ọc ọc khi bọt khí bốc ra từ dịch máu.
Hắn nói không lên lời.
- Chỉ cần ngươi nói muốn, vết thương trên người ngươi sẽ khỏi hẳn.
Giọng nữ nhân kia vẫn rất bắt tai, như mang theo cảm giác mê hoặc tự nhiên, khế nói:
- Chỉ cần ngươi muốn, Thiên Cung đã vỡ nát cũng có thể phục hồi nguyên vẹn. Chỉ cần ngươi muốn, tu vi của ngươi có thể khôi phục ngay.
Giọng nói kia như vẳng ra từ trong giấc mộng, êm ái, xa xăm, tựa như nảy ra từ trong đáy lòng:
- Chỉ cần ngươi muốn, vết thương của ngươi có thể khỏi hẳn. Chỉ cần ngươi muốn, ngươi có thể dùng tài nghệ trấn áp quần hùng, diệt trừ Thiên Công Thổ Bá, gạt bỏ tất cả trở ngại, trở thành Thiên Đế. Ngươi có muốn không?
Hạo Thiên Tôn gắng gượng phun búng máu trong miệng ra, cuối cùng cũng có thể phát ra tiếng, giọng khàn khàn nói:
- Muốn!
Giọng nói của nữ nhân kia lại vang lên, ung dung bảo:
- Quỳ ta, bái ta, nói ra suy nghĩ của ngươi. Hạo Thiên Tôn cố gắng giãy giụa, phủ phục trước hai chân nàng, khấu đầu.
Hắn vừa nói ra suy nghĩ trong lòng mình, bỗng cảm giác được vết thương trên người hồi phục lại bằng tốc độ khó tin.
Thần huyết hắn hắn mất đi cũng đang chảy ngược về, trở lại trong cơ thể hắn.
Thân thể của hắn nhanh chóng trở nên nhẹ nhàng.
Giữa đầu và cổ hắn máu thịt sinh sôi không ngừng, liền lại rất nhanh, không cần phải lo khí huyết quá thịnh sẽ phun rơi đầu ra nữa.
Cùng lúc đó, hắn nghe được tiếng đạo minh, hắn cảm nhận được Thiên Cung trong cơ thể mình đang dần dựng lại, vết thương trên người hắn cũng từ từ biến mất, không còn tồn tại nữa.
Thật là kỳ diệu.
Đây không phải y thuật, cũng không phải pháp thuật, càng không phải thuật Tạo Hóa, cũng không phải thuật Tạo Vật mà giống như một loại đạo kì diệu trị liệu dựa theo tâm ý của hắn.
- Thái Tố?
Giọng Tần Mục truyền vào tai Hạo Thiên Tôn, khiến Hạo Thiên Tôn đang quỳ bái hơi giật mình:
- Thái Tố? Cha ta tên Thái Sơ, cô nương này tên Thái Tố, lẽ nào nàng là... Nàng là Tiên Thiên Thần Thánh sinh ra từ trong mạch khoáng Tổ Đình?
Lòng hắn chợt hoảng loạn, mượn sức mạnh của Thái Tố để hồi sinh sẽ tồn tại tai họa ngầm cực lớn.
Không chừng Thái Tố sẽ mượn cơ hội này khống chế mình cũng nên!