Mục Thần Ký (Dịch Full)

Chương 1446 - Chương 1491: Chuyện Cũ Của Đế Hậu Và Ngự Thiên Tôn

Chương 1491: Chuyện cũ của Đế Hậu và Ngự Thiên Tôn Chương 1491: Chuyện cũ của Đế Hậu và Ngự Thiên TônChương 1491: Chuyện cũ của Đế Hậu và Ngự Thiên Tôn

Nàng cười nói:

- Cái gọi là Đại Pháp Sư Vạn Kiếp Bất Diệt của ngươi, ở trong mắt của bản cung chẳng là cái gì cả. Trên đời này kẻ có thể thật sự phá vỡ thần thông của ngươi chỉ có bản cung, cho dù là Thái Đế cũng không được! Trên đời này, kẻ duy nhất có thể vững vàng tiêu diệt ngươi, cũng chỉ có bản cung! Lấy thần huyết của Hạo Nhi ra, bản cung sẽ khoan dung cho ngươi không chết!

Tân Mục ha ha cười lớn, tiếng cười chấn động một vòng trong biệt cung đại điện.

Nghiên Thiên Phi hơi chau mày, nhưng lại yên lặng nhìn hắn, không nói gì.

Tần Mục cười hồi lâu nhưng Nghiên Thiên Phi không hề hé răng nửa lời, hắn cũng chẳng cười tiếp được nữa, chỉ đành dừng lại rồi nói:

- Thiên Phi nương nương, vì sao ngươi không hỏi ta tại sao lại cười?

Nghiên Thiên Phi thản nhiên đáp:

- Để bảo toàn tính mạng, ngươi sẽ tự nói, không cần ta phải hỏi?

Tân Mục khen ngợi nói:

- Nương nương đúng là một người rất tuyệt vời, nếu như ta là Thiên Đế Thái Sơ, ta cũng sẽ lấy ngươi, lập ngươi làm Đế Hậu.

Nghiên Thiên Phi hơi cau mày.

Tân Mục nói:

- Nương Nương thân là Thần Thánh sinh ra trong Quy Khư, đương nhiên sẽ có năng lực phá hủy tất cả mọi thứ, thậm chí đến hồn phách cũng có thể phá hủy một cách dễ dàng, linh hồn hắc sa cũng không tồn tại được. Nhưng ta còn sống, há chẳng phải là hữu dụng với ngươi hơn sao? Mày ngài của Nghiên Thiên Phi hơi nhướng lên.

Tân Mục nói:

- Mặc dù nương nương nói mình đã thoát khỏi thân phận Cổ Thần, nhưng suy cho cùng ngươi vẫn luôn là Cổ Thần, ít nhất trong mắt của Hạo Thiên Tôn và Lang Hiên Thần Hoàng, ngươi luôn luôn là Cổ Thần. Bọn họ vĩnh viễn cũng sẽ không toàn tâm toàn ý một lòng với ngươi. Giết ta chính là giết chết một đối thủ của bọn họ. Thực ra nương nương có thể đặt cược cả hai bên.

Ánh mắt của Nghiên Thiên Phi lóe lên:

- Đặt cược ở cả hai bên?

Tân Mục gật đầu:

- Trong mười vị Thiên Tôn chỉ có bảy vị Thiên Tôn muốn giết ta, nhưng vẫn có ba bị Thiên Tôn bảo vệ ta, cũng có nghĩa là, bảy Thiên Tôn là một phe. Ba vị Thiên Tôn còn lại và Cổ Thần là một phe. Nương nương chỉ đặt cược ở phe bảy Thiên Tôn, giả sử cuối cùng phe thắng không phải là bảy Thiên Tôn mà là Cổ Thần thì sao? Đến lúc đó nương nương nên tự xử lý thế nào đây?

Nghiên Thiên Phi lắc đầu nói:

- Ngươi sai rồi, Cổ Thần không thắng nổi đâu. Thời đại của Cổ Thần đã hoàn toàn qua đi rồi. Phe thắng cuộc chỉ có duy nhất một khả năng, đó chính là mười Thiên Tôn thôi.

- Nương nương thật sự có thể chắc chắn người thắng cuộc nhất định là bảy Thiên Tôn sao?

Tân Mục nói:

- Thiên Công, Thổ Bá, mạnh mẽ cỡ nào chứ? Thêm cả ba vị Thiên Tôn trong mười vị Thiên Tôn là có năm vị Thiên Tôn rồi! Ngoài trừ năm sự tồn tại ở cấp bậc Thiên Tôn này, còn có Khai Hoàng, Lãng Uyển, cũng là sự tồn tại ở cấp bậc Thiên Tôn, như thế là có bảy vị Thiên Tôn rồi! Hơn nữa, không chỉ có bọn họ, còn có Nguyệt Thiên Tôn, Lăng Thiên Tôn, thế là có chín vị Thiên Tôn! Ngoài chín vị Thiên Tôn này ra, còn có tứ Đế Cổ Thần! Bên còn lại chỉ có bảy vị Thiên Tôn, muốn giành được thắng lợi chỉ sợ là khó khăn chồng chất khó khăn thôi, đúng không?

Nghiên Thiên Phi khẽ cau mày.

Tân Mục tiếp tục nói:

- Nếu như Thiên Phi nương nương chỉ đặt cược ở một phe, ngộ nhỡ sau này thua thật sự thì sao? Sao Cổ Thần có thể tha cho ngươi? Nếu như ngươi giết ta thì chín nhân vật ở cấp bậc Thiên Tôn này có thể tha cho ngươi sao?

Nghiên Thiên Phi cười đáp:

- Nguyệt Thiên Tôn đã tàn phế rồi, Lăng Thiên Tôn đã chết, Thiên Công và Thổ Bá bị vây hãm trong chính đại đạo của bọn họ, thực lực của Khai Hoàng và Lăng Uyển không thể nào so sánh được với mười vị Thiên Tôn. Mục Thiên Tôn, ngươi không biết được sức mạnh thật sự của mười vị Thiên Tôn, các ngươi không có bất kỳ cơ hội thắng lợi nào đâu.

Tân Mục ồ một tiếng, nói:

- Thế cộng thêm cả Ngự Thiên Tôn thì sao?

Trong lòng Nghiên Thiên Phi vô cùng chấn động, đôi mắt xinh đẹp của nàng chớp chớp, ánh mắt nàng dừng lại trên khuôn mặt hắn, tựa như muốn nhìn thấu tất cả suy nghĩ của hắn.

Một lát sau, Nghiên Thiên Phi hờ hững nói:

- Ngự Thiên Tôn đã chết rồi. Hắn đã chết một trăm vạn năm rồi trước rồi, được an táng ở bên cạnh Thiên Hà.

Tân Mục khẽ mỉm cười nói:

- Ta chính là người đem thi thể của hẳn đi, sau đó giấu thi thể hắn ở U Đô một trăm vạn năm. Nương nương đừng quên, danh hiệu của ta trong các Cổ Thần chính là Đại Pháp Sư Vạn Kiếp Bất Diệt.

Thân hình yêu kiêu của Nghiên Thiên Phi khẽ run nhẹ, sau đó trầm lặng hẳn.

Tân Mục không nói gì nữa.

Một lúc lâu sau, Nghiên Thiên Phi hơi ngẩng mặt lên, nhẹ nhàng nói:

- Trong lòng bản cung, Thái Sơ không hề thích hợp làm Thiên Đế, hắn cố chấp, bảo thủ, quyền thế ngút trời, phải nắm tất cả quyền lực trong tay thì mới yên tâm. Lúc đó khoảng hơn một nghìn năm trước thời đại Long Hán, bản cung trở về quê hương thăm viếng, trên đường đi ta gặp một thiếu niên, một thiếu niên nhân tộc tràn đây mị lực. Hắn ngồi ngộ đạo dưới gốc cây.
Bình Luận (0)
Comment