Chương 1520: Thái Đế đến (2)
Chương 1520: Thái Đế đến (2)Chương 1520: Thái Đế đến (2)
Tân Mục và Long Kỳ Lân mới vừa ra khỏi Hư Không, đột nhiên sắc mặt Long Kỳ Lân tái mét, thất thanh nói:
- Giáo chủ, ta không cảm ứng được Hư Không Mẫu Thú!
- Đừng gào.
Sắc mặt Tần Mục không thay đổi, mỉm cười nói:
- Tiếp tục đi về phía trước, đi tới Đại Hắc Mộc thì coi như là an toàn.
Long Kỳ Lân không hiểu, trên mặt Tần Mục treo nụ cười tươi, nói khẽ:
- Thái Đế đang nhìn chúng ta.
Long Kỳ Lân sởn tóc gáy, trong lòng sợ hãi.
- Kẻ truy sát ngươi chính là Lang Hiên Thần Hoàng, Thái Đế cũng tới rồi. Thần thức tu vi của Lang Hiên Thân Hoàng mạnh hơn ta, nhưng yếu hơn Lãng Uyển Thân Vương. Nếu hắn thật sự muốn truy sát ngươi, ngươi và Hư Không Mẫu Thú không thể nào chạy thoát, Hư Không thứ mười bảy cũng không an toàn. Sở dĩ các ngươi có thể chạy thoát, chỉ có một khả năng.
Nụ cười trên mặt Tần Mục tựa như ánh nắng, thuần khiết, châm chậm nói:
- Chính là tồn tại một thần thức mạnh hơn, quấy nhiễu thần thức của Lang Hiên Thần Hoàng! Thủ đoạn trên đời này không kinh động tới Lang Hiên thì chỉ có Thái Đế, Lãng Uyển Thần Vương cũng không thể. Thái Đế bị Long Hao kinh động nên mới tới Tổ Đình.
Long Kỳ Lân đang muốn điều động thần thức, dùng thần thức đối thoại với hắn, Tân Mục cười nói:
- Đừng vận dụng thần thức, vận dụng thần thức sẽ bị Thái Đế phát giác. Hiện tại hẳn có được Nguyên Thạch Thái Sơ, thân thức cao thâm khó dò.
Long Kỳ Lân mở miệng rộng lộ ra tươi cười, ôm ồm nói:
- Ý của giáo chủ là Thái Đế vẫn luôn ở bên cạnh ta?
Tân Mục mỉm cười, nụ cười có chút cứng nhắc:
- Vừa rồi hắn ở ngay bên cạnh chúng 1a.
Long Kỳ Lân không dám rùng mình, nói nhỏ:
- Như vậy Hư Không Mẫu Thú...
- Đã bị hắn khống chế từ lâu.
Tân Mục không nhịn được xoa xoa khuôn mặt cười đến cứng nhắc của bản thân, tiếp tục cười nói:
- Bản lĩnh của hắn là có khống chế Hư Không Mẫu Thú, ngươi cũng sẽ không phát giác được điều bất ổn, vẫn cho rằng bản thân khống chế Mẫu Thú. Vừa rồi ta phân tích lợi và hại, không phải là nói cho ngươi nghe, mà là nói cho hắn nghe. Sau khi Thái Đế khống chế Mẫu Thú thì sẽ lợi dụng Mẫu Thú cám dỗ Lang Hiên Thần Hoàng, đánh trọng thương kẻ địch trước, sau đó một mình đi hàng phục Long Hao!
Long Kỳ Lân đang muốn nói chuyện, đột nhiên một tiếng cười to truyền đến:
- Mục Thiên Tôn không hổ là Mục Thiên Tôn, nhìn nhận sự tình quá thông suốt! Lợi dụng Mẫu Thú cám dỗ Lang Hiên, đánh trọng thương Lang Hiên, quả nhiên là một chủ ý hay! Cám ơn...
Sắc mặt Tần Mục xám ngắt, thất thanh nói:
- Thái Đế? Ngươi vẫn luôn ở bên cạnh bọn ta?
Vùi Một luồng thần thức dấy lên cơn gió lốc, gào thét đi xa, giọng nói của Thái Đế truyền đến, ha ha cười nói:
- Tuy tiểu tử ngươi tỉnh ranh, thế nhưng vẫn không phát hiện được ta sao? Nể tình ngươi lần này cho ta một chủ ý hay, †a tha cho các ngươi một mạng!
Long Kỳ Lân đen mặt, tứ chỉ run run, nhỏ giọng, nói:
- Giáo chủ...
Tần Mục không nói một lời nào, sắc mặt sa sầm tiến về phía trước. Long Kỳ Lân nơm nớp lo sợ, vội vàng đuổi theo hắn.
Phía trước, Đại Hắc Mộc đã nằm trong tâm mắt, cuối cùng Tần Mục mới thở phào nhẹ nhõm, lại lộ ra tươi cười:
- Thái Đế dám động đến Lang Hiên Thần Hoàng, Tổ Thần Vương còn có thể ngồi yên sao? Bởi vậy, đây nhất định là một màn hai hổ cắn nhau, con què, con bị thương, kết cục cả hai cùng thiệt!
Long Kỳ Lân kinh ngạc, há hốc miệng, ha ha nói:
- Giáo chủ, vừa rồi ngươi nghĩ ra cái chủ ý kia...
- Tổ Đình hiện nay sớm đã không còn là thiên hạ của Thái Đế nữa rồi.
Tân Mục thản nhiên nói:
- Hắn muốn ám sát Lang Hiên, ắt sẽ gặp đại kiếp. Hơn nữa Thiên Công Thổ Bá cũng ở trong Tổ Đình, làm sao có thể tha cho hắn?
Trong đầu Long Kỳ Lân ầm ầm, ấp a ấp úng nói:
- Giáo chủ, đột nhiên ta cảm thấy ta vẫn là một cậu nhóc chưa trưởng thành, ngươi vẫn nên gọi ta là Long béo...
Cuối cùng bọn họ đi vào phạm vi bao phủ của Lưu Ly Thanh Thiên Tràng, Tân Mục thở phào một hơi, nói: - Đừng lo lắng, mấy lão giang hồ này chỉ ra đời trước chúng ta, trải qua nhiêu thế sự, chưa chắc đã thông minh hơn chúng ta. Nếu như sống càng lâu càng thông minh thì loài rùa đã sớm thống trị thế giới.
Long Kỳ Lân không nhịn được cười nói:
- Giáo chủ, rùa không phải giống loài có tuổi thọ dài nhất.
Tân Mục cười nói:
- Sống lâu nhất là Cổ Thần, nhưng không phải rất nhiều Cổ Thần vẫn bị ta giết sao? Có thể thấy, sống lâu không khiến ngươi thông minh hơn. Trên thực tế, điều đáng sợ là sống lâu sẽ khiến ngươi càng ngày ỷ vào kinh nghiệm nhiều hơn là việc dựa vào đầu óc của mình. Khi ngươi cứ dựa vào kinh nghiệm thì sẽ rất nguy hiểm.
Long Kỳ Lân cảm thấy những câu nói này là lời vàng ý ngọc, để tâm ghi nhớ: - Điều này có thể dùng trong Hoạn Nhân Kinh của ta...
- Nếu như lần này Thái Đế trọng thương, ta có thể thu hồi Nguyên Thạch Thái Sơ được không?
Tần Mục nháy mắt mấy cái, vuốt mấy sợi râu trên cằm, những sợi râu này cực kỳ ngoan cố, cho dù nhổ như thế nào cũng sẽ mọc ra lần nữa.
Nếu như thu hồi lại Nguyên Thạch, vậy chẳng phải phần Nguyên Thạch ta đưa cho Hiểu Thiên Tôn sẽ uổng phí sao? Có điều quả thực Nguyên Thạch Thái Sơ rất mê hoặc...
Mà vào lúc này, đám người Hư Sinh Hoa và Lam Ngự Điền xuyên qua vết nứt bầu trời, cuối cùng cũng tới Tổ Đình.
- Chỗ này thực sự là bảo địa!