Chương 1527: Không gì không làm được (2)
Chương 1527: Không gì không làm được (2)Chương 1527: Không gì không làm được (2)
Dường như thân thể của hắn đã biến thành thế giới U Đô, âm trầm, khủng bố. Sức mạnh kỳ dị và khó lường của U Đô bộc phát, từng đợt đại đạo như xiêng xích câu hồn đoạt phách, bao quanh Hư Không Mẫu Thú rồi khóa lại!
Xiềng xích xuyên qua thân thể Mẫu Thú, ôm lấy hồn phách nó!
Trái lại Tổ Thần Vương còn muốn luyện hóa Mẫu Thú!
- Hỏng bét rồi!
Trong lòng Thái Đế bỗng giật thon thót:
- Có lẽ ta đá phải tảng đá cứng rồi! Bản lĩnh chân chính của mười Thiên Tôn, mỗi một kẻ đều ẩn giấu cực kỳ sâu! Chẳng qua hắn dùng toàn lực của mình luyện hóa Mẫu Thú, nhưng không ngăn cản được thần thức Đại La Tiên của ta! Đòn đánh này đủ để lấy mạng của hắn!
Hắn không muốn để lộ thân phận Tường Thiên Phi, cho nên thi triển thần thức Đại La Thiên chuẩn bị tiễn Tổ Thần Vương lên đường một lần nữa. Nhưng mà Lang Hiên Thần Hoàng từ sau hắn đánh tới, một đòn Thân Nguyên Nhất Chỉ, xuyên thủng gáy hắn, bắn ngược ra trước trán!
Choang.
Một âm thanh chói tai vang lên, Nguyên Thạch Thái Sơ ở giữa ấn đường Thái Đế lập tức nổ tung, chia năm xẻ bảy, bay khắp bốn phương tám hướng.
Lang Hiên Thần Hoàng vui mừng khôn xiết, không quan tâm đến việc cứu viện Tổ Thần Vương sắp rơi vào bên trong thần thức Đại La Thiên, vội vàng phi thân đỡ lấy những mảnh vỡ Nguyên Thạch Thái Sơ kia. Cũng bởi vì Nguyên Thạch Thái Sơ vỡ vụn, cho nên uy năng thân thức Đại La Thiên của Thái Đế bị tổn hại rất nhiều. Đầu của Tổ Thân Vương đã rơi vào bên trong thần thức Đại La Thiên, bắt đầu nứt toác, da thịt bay lên giống như là trang giấy, bị nghiền nát, rất nhanh trên mặt máu thịt be bét, lộ ra xương trắng.
Thần thức Đại La Thiên sở hữu uy lực mạnh mẽ, ngay cả khi Thái Đế không bộc phát toàn lực, thân thể của Thiên Tôn cũng không chống đỡ được.
Tân Mục đứng trên Hư Không tầng thứ hai mươi chín lập tức phát động nguyên khí, thôi thúc Bá Thể Tam Đan Công, lao vụt xuống từ trong hư không. Thần thông của hắn ngang tàn, chân đạp Bỉ Ngạn Thần Châu hóa thành từng vệt ảo ảnh lướt qua từng tầng hư không, dự định cướp đoạt Nguyên Thạch Thái Sơ.
Cùng lúc đó, trong biển Hỗn Độn, Thái Dịch bình chân như vại nói:
- Hai vị đạo hữu, các ngươi sẽ thấy dị biến phát sinh nhanh thôi.
Lam Ngự Điền và Hư Sinh Hoa đã mặt mày hớn hở quan sát từ lâu, nghe nói còn có dị biến, không khỏi kinh ngạc nói:
- Đạo huynh, còn có thể có dị biến gì?
Ông lão Thái Dịch không nói gì.
Lang Hiên Thần Hoàng giật giật tay áo, đang muốn nhét hết tất cả Nguyên Thạch Thái Sơ vào trong tay áo. Đột nhiên tử quang bùng nổ, tử tiêu bích lạc tựa như Thiên Đình đột nhiên sụp đổ.
- Vân Thiên Tôn...
Trong lòng Lang Hiên Thần Hoàng lộp bộp, giọng nói khàn khàn la lên.
Hắn đã trúng chiêu, đổ máu ngã nhào về phía trước, từng khối Nguyên Thạch Thái Sơ bay sượt qua từ bên cạnh hẳn. Hắn xoay người trên không trung, chỉ nhìn thấy đó không phải Vân Thiên Tôn, mà là Hiểu Thiên Tôn. Trên mặt hắn ta mang theo ý cười, đưa tay ra, đón lấy các mảnh vỡ rải rác của Nguyên Thạch Thái Sơ.
Hiểu Thiên Tôn vừa mới nắm lấy tất cả mảnh vỡ của Nguyên Thạch trong tay, nhưng ngay sau đó sắc mặt méo mó, lòng bàn tay đang nắm giữ Nguyên Thạch đột nhiên bị đứt lìa khỏi cổ tay, bàn tay rơi xuống từ không trung.
Một cây trâm cài tóc đã cắt đứt bàn tay hắn. Cây trâm cài tóc ấy cực kỳ sắc bén, trong mình chứa đựng đại đạo Quy Khư.
Nơi xa xa, Nghiên Thiên Phi thu trâm cài tóc về, nhét vào búi tóc, sau đó giơ tay lên phất một cái. Chỉ thấy Tứ Phương Đỉnh trấn trụ của mạch khoáng Thái Thủy phóng lên trời, vù một tiếng, ánh sáng xung quanh bao phủ lấy Hiểu Thiên Tôn! Đột nhiên dưới chân Hiểu Thiên Tôn hiện lên một đóa hoa sen. Đôi chân hắn trùng trùng điệp điệp giẫm mạnh lên, hoa sen rơi vào trong đỉnh, sau đó cả hai cùng rơi xuống dưới.
Mà phía dưới chính là biển Hỗn Độn!
Bên dưới hoa sen và đỉnh là cánh tay phải Hiểu Thiên Tôn, trong tay vẫn còn nắm chặt Nguyên Thạch Thái Sơi
Đại địa xung quanh biển Hỗn Độn đột nhiên dâng trào, rễ cây to lớn đâm lên bầu trời như là ngàn vạn xúc tu. Chúng hối hả và nhộn nhịp, đan xen, quấn tay phải Hiểu Thiên Tôn đi.
Một loạt biến hóa này khiến đám người trốn trong biển Hỗn Độn đều nghẹn họng, há to mồm không nói nên lời.
Cùng lúc đó, Tân Mục vẫn đang ngồi trên thuyền. Mục Thiên Tôn đứng ở đầu thuyền, sắc mặt ảm đạm: - Dậy thật sớm, gấp rút đuổi theo mà vẫn muộn! Thật xui xẻo!
Giữa biển Hỗn Độn, vẻ mặt Thái Dịch hiền hậu, cười nói với Hư Sinh Hoa và Lam Ngự Điền đang ngẩn người:
- Vô cùng đặc sắc đúng không? Nhưng mà vẫn còn một số đạo hữu chưa ra tay đâu.
Mọi người đã hơi mờ mịt vì kinh ngạc, bọn họ ngẩng đầu nhìn lên. Theo góc nhìn này của bọn họ, những xúc tu ở vùng trời trên biển Hỗn Độn vô cùng to lớn, đen kịt, từng lớp vỏ cây giống như vảy rồng chiếu rọi tình huống khó lường của biển Hỗn Độn.
- Địa Mẫu, dựa vào ngươi mà cũng dám cướp đồ của ta ư?
Dù bàn tay của Hiểu Thiên Tôn đã đứt, nhưng bên trong lại truyền đến sự phẫn nộ của Hiểu Thiên Tôn, nắm tay kia ầm ầm đấm xuống. Lúc này, vô số rễ cây của Địa Mẫu hóa thành một tế đàn, trên tế đàn, chân thân của Địa Mẫu từ từ nhô lên, đỡ lấy một đòn này!