Chương 1548: Vật về chủ cũ
Chương 1548: Vật về chủ cũChương 1548: Vật về chủ cũ
Đầu Thái Đế hướng ra ngoài, mặt hướng xuống dưới, chỉ có thể nhìn thấy gót chân của hắn, cười lạnh nói:
- Mục Thiên Tôn, mặc dù ngươi ra tay kịp thời, nhưng vẫn bị ta nhìn thấy mấu chốt. Tảng đá kia là thần thạch giống Nguyên Thạch Thái Sơ, có cùng cấp bậc, đều là Nguyên Thạch được đào ra từ bên trong mạch khoáng cổ xưal
Tần Mục đi về phía Đại Hắc Mộc, cười mà như không cười nói:
- Kiến thức của Thái Đế thật kinh người. Nhưng mà khối Nguyên Thạch này của ta khác với khối Nguyên Thạch Thái Sơ kia của ngươi. Khối Nguyên Thạch này là do chủ nhân khu mỏ quặng chủ động cho †a, còn ngươi thì cướp đoạt Thái Sơ. Ngươi kết thâm cừu đại hận với Thái Sơ, còn ta và chủ nhân khu mỏ quặng lại là tri âm tri kỷ! Thái Đế cười ha ha:
- Nguyên Thạch quan trọng tới mức nào với Cổ Thần bên trong khu mỏ quặng cơ chứ? Sao có chuyện sẽ cho ngươi được? Nhất định là ngươi đã bắt chẹt hắn, khiến hắn không thể không đưa cho ngươi. Mục Thiên Tôn, e là ngươi có gì hiểu lầm với từ "giao tình" này rồi, đúng không? Cổ Thần nhất định không có giao tình gì đáng nói với ngươi, ngược lại là đang tính toán ngươi.
Tần Mục do dự một chút, lắc đầu, chân thành nói:
- Lúc nào ta cũng tin tưởng bản chất của con người luôn là thiện.
Thái Đế tức quá hoá cười:
- Lời này xuất phát từ trong miệng của loại người mặt thiện tâm đen như ngươi, thật đúng là trào phúng đối với phần thiện của con người! Không đề cập tới chuyện này nữa, ta phát giác được khí tức Thái Sơ trong con mắt của ngươi. Vậy người đánh cắp vỏ trứng Thái Sơ chính là ngươi đúng không?
- Ngươi đừng có mà ngậm máu phun người!
Vẻ mặt Tần Mục đỏ bừng, lắp bắp nói:
- Ngậm máu phun người... Quân tử dù nghèo khổ nhưng vẫn giữ phẩm giá của mình, tiểu nhân cùng đường thì phóng túng làm càn. Làm sao ta có thể làm ra loại chuyện này? Ngươi làm nhục người có văn hoá như ta! Ngậm máu phun...
Thái Đế cười lạnh không dứt, nhưng vào lúc này, một sợi rễ âm thầm không phát ra khí tức chui ra từ mặt đất phía sau bọn họ. Trong lòng Thái Đế khẽ lộp bộp:
- Địa Mẫu Nguyên Quân?
Sợi rễ Địa Mẫu Nguyên Quân kéo ra càng ngày càng dài, nhẹ nhàng đụng vào khối bảo ấn mà Tần Mục vác ở sau lưng, cố gắng mở phong ấn trên bảo ấn ra.
Ánh mắt trên đầu Thái Đế chợt lóe lên, thâm nghĩ:
- Cùng là người lưu lạc chân trời như nhau, nói không chừng Địa Mẫu Nguyên Quân sẽ là người cởi chuông cho ta. Địa Mẫu bị thương rất nặng, kẻ địch lại khắp bốn phía, không có bằng hữu. Nàng muốn liên thủ với ta... Năm đó ta và nàng tuy có ân oán, nhưng liên thủ cũng không phải không thể...
Tần Mục như thể không hề phát giác ra, bước chân hắn vẫn cực kỳ nhanh, chẳng bao lâu sau đã đi được cả ngàn dặm. Rễ của Địa Mẫu Nguyên Quân kéo dài đến trăm dặm thì rễ mới lập tức trồi lên sau lưng bọn họ từ phía sau, rễ ban đầu lại nhanh chóng rút về.
Cứ như vậy đi hàng trăm nghìn dặm, Địa Mẫu Nguyên Quân vẫn không thể giải phong ấn bốn mạch khoáng trên bảo ấn! Ánh Thái Đế mắt lóe lên:
- Địa Mẫu vẫn không thể làm được, căn bản không phá giải được phong ấn này của Tân Mục!
Đột nhiên, mấy chục cuộn rễ khế cuộn lại, quấn lấy bảo ấn, xé nó xuống từ trên lưng Tân Mục.
Bảo ấn này rơi xuống đất, sau đó biến mất vào trong khoảng không.
Tần Mục lười biếng duỗi eo, không hề quay đầu nhìn lại, tiếp tục đi về phía trước.
Một lúc sau, bảo ấn hiện lên từ nơi cách đó hàng vạn dặm. Cùng với lúc bảo ấn xuất hiện là vô số rễ cây khổng lồ trồi lên. Chỉ thấy núi non xung quanh nhanh chóng xanh tươi trở lại, vô số cây cối mọc lên với tốc độ chóng mặt, hoa cỏ tốt tươi, hoa nở rực rỡ.
Một cái rễ bay trong không trung, hóa thành một tế đàn. Địa Mẫu Nguyên Quân từ từ bay lên giữa tế đàn, nói về phía bảo ấn ở nơi trung tâm của tế đàn:
- Thái Đế bệ hạ, Nguyên Quân hành lễ.
Thái Đế gật đầu, thản nhiên nói:
- Nguyên Quân không cần đa lễ, đứng dậy đi.
Địa Mẫu Nguyên Quân đứng thẳng người, cười nói:
- Phong ấn của tiểu tử đó cực kỳ quái dị. Ta không có cách nào phá giải được phong ấn mà không làm kinh động đến hắn. Vì vậy chỉ có thể đột ngột cướp lấy Thái Đế bệ hạ về, mong Thái Đế bệ hạ thứ tội.
Thời đại Thái Cổ, Thái Đế cai trị vũ trụ càn khôn. Mặc dù hắn tàn ác, nhưng tất cả Cổ Thần đều là thần tử bên dưới hắn. Do đó, Địa Mẫu Nguyên Quân cũng phải tuân theo lệ cũ gọi hắn là bệ hạ.
Tất nhiên, trong trận chiến Huyết Tú thời đại Thái Cổ năm đó, Địa Mẫu Nguyên Quân cũng ra tay theo đường đi nước bước Thái Sơ Thiên Đế, góp một phần sức mạnh lớn trong cuộc chiến tiêu diệt Tạo Vật Chủ và diệt trừ Thái Đế.
Thái Đế trầm giọng nói:
- Nguyên Quân, tại sao ngươi không trực tiếp diệt trừ Mục Thiên Tôn mà lại lén lút trộm bảo ấn đi? Với thực lực của ngươi, ngươi có thể trực tiếp giết chết hắn, chắc chắn hắn không phải là đối thủ của ngươi.
Địa Mẫu Nguyên Quân đánh giá bảo ấn này, đột nhiên cảm thấy lạnh người, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi:
- Có người đứng sau lưng Mục Thiên Tôn. Ở trên biển Hỗn Độn, sự tồn tại của người đứng phía sau có thể ép lui tứ đại Thiên Tôn chỉ bằng một đòn! Sự tồn tại đó thật đáng sợ, vượt xa mười Thiên Tôn. Ta lo lắng người đó còn chưa đi xa nên không dám ra tay với hắn.