Mục Thần Ký (Dịch Full)

Chương 1509 - Chương 1554: Nắm Chắc Một Phần Mười

Chương 1554: Nắm chắc một phần mười Chương 1554: Nắm chắc một phần mườiChương 1554: Nắm chắc một phần mười

Tần Mục thu dọn hành trang chuẩn bị lên đường đi tìm Thúc Quân, nhưng Thúc Quân đã mang đầu của Thái Đế trong bảo ấn rời khỏi Đại Hắc Sơn rồi, không biết đã đi đâu, Sơ Tổ Nhân Hoàng cũng chuẩn bị dẫn rất nhiều Nhân Hoàng ra ngoài, những Nhân Hoàng đó cũng lân lượt nhìn sang Tân Mục, để lộ ra ánh mắt thù địch.

- Nghe nói gần đây xuất hiện một con cự thú Thái Bồ, cự thú này cực kỳ hiếm thấy, là tọa ky năm đó của tam vương Thái Cổ, bọn ta định đi thuần phục nó.

Sơ Tổ nói với Tân Mục:

- Mục Nhi, ngươi muốn đi cùng sao?

Sự thù địch trong mắt đám người Tề Khang, Ý Sơn càng trở nên mạnh mẽ hơn, lần lượt nói: - Sơ Tổ, tại sao lại gọi hắn nữa? Có hẳn, Thái Bồ còn có phần của bọn ta sao?

- Đợi bọn ta hàng phục được Thái Bồ, trở về mỗi người đều được cưỡi một lần, ra sức đánh Tân Nhân Hoàng một trận!

Tần Mục cười lớn vẫy tay với mọi người, khi quay mặt lại thì sắc mặt trở nên vô cùng âm trầm, dược sư cũng phải giật mình.

- Hàng phục Thái Bồ xong thì muốn đánh ta? Các đời tổ sư, các ngươi còn non lắm!

Bọn họ bước lên thuyền tốc độ cao của Diên Khang, đi tới Thập Vạn Hắc Sơn. Bọn họ vừa mới đi, Hư Sinh Hoa và Lam Ngự Điền đã dẫn dắt ba ngàn Thần Nhân và cự thú đến nơi gọi là Thánh Sơn.

Hư Sinh Hoa, Lam Ngự Điền và ba ngàn Thần Nhân cùng trăm cự thú đứng ở phạm vi bên ngoài, nhìn Thập Vạn Đại Hắc Sơn u tối mịt mù, tất cả đều lặng thinh cả nửa ngày.

- Lão già Thái Dịch đó đúng là tên lừa đảo.

Hư Sinh Hoa lẩm bẩm.

Lam Ngự Điền liên tục gật đầu.

Long Kỳ Lân và Yên Nhi vội vàng bước tới, vừa nhìn thấy họ thì không khỏi vui mừng, lại có chút tiếc nuối, Yên Nhi cười nói:

- Giáo chủ vừa đi, các ngươi đã tới rồi. Nếu các ngươi đến sớm một chút thì có thể gặp được bọn họ.

Lam Ngự Điền há miệng, kịp thời bắt lấy đồ ăn nàng ném cho, kinh ngạc nói:

- Ca ta đi rồi?

Long Kỳ Lân gật đầu, khẽ nói:

- Cũng may các ngươi không gặp giáo chủ, nếu không hắn lại lừa các ngươi đi đào mỏ, hơn nữa còn không cho tiên công. Lam Ngự Điền nhỏ giọng:

- Bao ăn không?

- Bao ăn? Ngươi nghĩ nhiều quá đấy!

Long Kỳ Lân bĩu môi nói:

- Cơm nước tự lo, cơm nước của ta đều do Yến Nhi làm.

Cả đám lao vào Đại Hắc Sơn, Lam Ngự Điền ngập ngừng nói:

- Ta còn định đòi của hắn vài ngọn núi, vậy mà bây giờ hắn đi rồi..."

Ánh mắt Long Kỳ Lân ánh mắt chợt sáng lên, hắn mỉm cười nói:

- Ở đây nhiều đồi núi, muốn chiếm cũng chiếm không hết! Các ngươi thấy thích ngọn núi nào thì tự mình đến đó đi, nhưng mà, cung điện phòng ốc phải do các ngươi tự xây. Ở đây ta có một miếng Thần Thạch Thái Sơ, có thể cho các ngươi mượn dùng để liên tưởng ra phòng xá cung điện." Hư Sinh Hoa mỉm cười nói:

- Không cần, bọn ta tự dựng là được rồi. Đã ở chỗ của giáo chủ, thay hắn ra sức đào mỏ cũng là chuyện nên làm mà.

Long Kỳ Lân do dự một lúc, không nói với bọn họ này đôi khi những Đại Hắc Sơn sẽ có hiện tượng xuất hiện vết nứt mỗi khi đêm tới, hơn nữa còn có cường giả kỷ nguyên tiền sử đáng sợ bò ra từ bên trong.

- Bọn họ trải qua một đêm thì sẽ hiểu ra thôi.

Long Kỳ Lân thầm nói:

- Đến ngày thứ hai, Thái Dịch sẽ hiện thân giải thích với bọn họ, sau đó để bọn họ tu sửa Đại Hắc Sơn.

Tuy như thế, Long Kỳ Long vẫn nói một cách đầy ý vị sâu xa:

- Đến đêm các ngươi nhất định phải cẩn thận, Thập Vạn Hắc Sơn này... Thập Vạn Thánh Sơn này cái gì cũng tốt, chỉ là đêm đến thì không được đi ra khỏi Hắc Sơn, trong màn đêm rất đáng sợ.

Hư Sinh Hoa ngạc nhiên nói:

- Trời tối không được ra ngoài? Nơi này giống như Đại Khư trước kia vậy.

Long Kỳ Lân nói:

- Còn đáng sợ hơn Đại Khư gấp trăm ngàn lần! Ông trời phù hộ, coi như giáo chủ là lừa được hai người thông minh đến canh giữ lãnh địa này, trước đây nơi này chỉ có một người thông minh là ta chủ trì đại cục, vấn còn sức yếu thế cô để chống chọi lại với những tồn tại như mười vị Thiên Tôn...

Đuôi của hắn vểnh lên ve vẩy, trong lòng vô cùng đắc ý:

- Ta đã đối kháng với mười Thiên Tôn cực kỳ hung ác đó nhiều năm như thế rồi, bọn họ cũng không thể đoạt được Thập Vạn Thánh Sơn này, ta ngầu thật mà!

Tuy tốc độ thuyên của Diên Khang không chậm, nhưng dẫu sao không có đèn lồng của Nguyệt Thiên Tôn, Tân Mục và dược sư vẫn phải mất hơn một tháng mới có thể bay đến vết nứt bầu trời từ Thập Vạn Thánh Sơn.

Hơn tháng nay, dược sư suy nghĩ đủ thứ linh đan diệu dược trên thuyền, có lúc chống cằm suy tư khổ tưởng, có lúc thì múa bút thành văn, có lúc lại liệt kê thành phần chỉ tiết của đủ loại linh dược, lúc lại lấy nguyên khí hóa thành đạo văn ẩn chứa trong các loại linh dược, cắt bỏ từng đạo văn này để gắn đạo văn mới vào.

Tuy rằng ngoài mặt hắn tràn đầy tự tin, chữa trị vết thương cho Nguyệt Thiên Tôn cũng là chuyện nắm chắc trong tay, nhưng thật ra trong lòng hắn cũng có áp lực rất lớn.

Suy cho cùng, đây là lần đầu tiên hẳn tiếp xúc với Thiên Tôn, hơn nữa, nếu muốn trị lành đạo thương cho Thiên Tôn, thì đây là thành tựu y đạo đầu tiên của hẳn từ trước tới nay, cũng là một lần hóc búa nhất trong cuộc đời hắn!
Bình Luận (0)
Comment