Chương 1580: Mũi tên bắn Thiên Đế
Chương 1580: Mũi tên bắn Thiên ĐếChương 1580: Mũi tên bắn Thiên Đế
Nguyệt Thiên Tôn đưa những báu vật rơi ra của hắn trở về, tất cả mọi thứ đều có, chỉ thiếu đại lục Tần Tự bị Hiểu Thiên Tôn đánh nát và thi thể của Nguyên Mẫu phu nhân.
Lúc đó tình thế khẩn cấp, Nguyệt Thiên Tôn chỉ ném những báu vật bị rơi ra của Tần Mục vào trong không gian khác, vẫn chưa phong ấn. Mà trong thi thể của Nguyên Mẫu phu nhân sinh ra thi yêu, thi yêu tranh thủ được cơ hội, định cuỗm sạch báu vật của Tần Mục bỏ trốn, nhưng lại bị Thái Thủy Chỉ Noãn dọa chạy mất.
Trong mắt dọc của Tần Mục đã không còn đại lục Tần Tự, cho nên hắn đành phải để những báu vật này trong Thần Tàng của mình trước, để ở trong Thần Tàng nơi Tổ Đình. Thái Thủy Chi Noãn lại leo lên trên tế đàn mạch khoáng Thái Thủy trong Tổ Đình của hẳn, yên ổn làm ổ.
Tân Mục đứng dậy, suy tư trong chốc lát, trầm giọng nói:
- U Thiên Tôn, ngươi có thể tìm được một người sinh ra trong Diên Khang mười chín năm trước không? Trong tên hắn cần phải có một chữ "Hiểu", có lẽ cảnh giới tu vi bây giờ của hắn đã đạt đến Thần, thậm chí là cao hơn!
Trong lòng U Thiên Tôn khẽ giật thót, lấy Sinh Tử Bộ ra, nói:
- Ta có thể tìm thử xem sao.
Không lâu sau, U Thiên Tôn nói:
- Tìm được hai vị Thần Chỉ của Diên Khang. Một người tên là Hiểu Thiên Cơ, một người tên là Hiểu Sơ Giác.
Tân Mục nhìn hai vị Thần Chỉ của Diên Khang trên Sinh Tử Bộ, ngửi hôn phách của hai người, tiếp theo lấy cây cung thân của cường giả thời tiền sử kia ra, dùng sức giương lên, bắn mũi tên về phía đông!
Phía đông, mặt trời mới mọc lên, sắc trời sáng chói.
Linh lực linh khí đất trời điên cuồng vọt tới, hội tụ về trong cây cung thân mà Tần Mục giương ra, hình thành vòng xoáy lớn gào thét xoay tròn, trôi lơ lửng trên đỉnh đầu của mọi người.
Vòng xoáy này càng lúc càng lớn, gào thét chuyển động, ma sát với không khí, tức thì sấm vang chớp giật, xoay quanh vòng xoáy không ngừng đánh xuống vang lên âm thanh răng rắc!
Vòng xoáy giống như mây đen che phủ trăm dặm, bên trong vòng chuyển động với tốc độ nhanh, bên ngoài vòng chuyển động với tốc độ chậm, khiến cho trong phạm vi trăm dặm đen kịt, chỉ có sấm sét thỉnh thoảng đánh lên, chiếu sáng bóng tối.
Mà ánh nắng mặt trời mới mọc ở phương đông chiếu rọi vùng mây đen hình thành từ linh khí linh lực này thành màu xám.
Đột nhiên, một tiếng ầm vang dội, một luông sáng lớn chiếu xuống, soi sáng trên cung thần của Tân Mục, hình thành quang tiên!
Tân Mục giương cung, mũi tên đó càng lúc càng sáng, đợi đến lúc mọi người gần như không cách nào nhìn thẳng, bỗng nhiên vút một tiếng, quang tiễn bay ra!
Mũi quang tiễn đó xé toạc bầu trời mênh mông, chớp mắt đã bay vạn dặm, biến mất không còn tung tích.
Mà trong lúc đi về hướng đông không biết bao nhiêu vạn dặm, trên lãnh địa của Diên Khang và các tộc khác, vô số người nhìn thấy tia sáng xẹt qua trên bầu trời. Tân Mục bắn một mũi tên, vòng xoáy linh khí linh lực giữa bầu trời còn chưa biến mất, hắn lập tức giương cung, rút tên một lần nữa, lại bắn một mũi tên nữa.
Vút!
Vút!
Vút!
Từng mũi quang tiễn như ánh sáng rực rỡ vút qua bầu trời, để lại trên bầu trời quỹ đạo của từng tia sáng.
Tần Mục bắn liên tục hơn mười mũi tên, cuối cùng kiệt sức, hai đầu gối mềm nhũn, vội vàng chống cung thần, nhưng vẫn phải quỳ một chân xuống đất.
Dược sư lấy một viên linh đan đưa hắn uống, khen ngợi:
- Tu vi của ngươi bây giờ mạnh hơn trước đây rồi.
Tân Mục lắc lắc đầu, thôi thúc hiệu lực của dược, khàn giọng nói: - Thương thế của ta vẫn chưa khỏi hẳn, mỗi người các ngươi cũng bị thương, nơi này không thích hợp ở lại lâu, chúng ta tới U Đô tránh trước đã.
Nguyệt Thiên Tôn gật đầu:
- Đại chiến tối qua mãnh liệt như thế, khó bảo đảm sẽ không kinh động đến các Thiên Tôn khác, trước tiên cứ tới U Đô né tránh đã.
Nàng lấy cổ cầm ra, cổ cầm bành trướng biến thành một di tích cung điện, chỉ thấy mấy thiếu nữ từ đi ra trong phòng tối của cung điện, hành lễ chào hỏi nàng.
Nguyệt Thiên Tôn vẫn cực kỳ dịu dàng, cho dù trận chiến tối qua ác liệt, nàng vẫn dốc sức bảo vệ an toàn cho thị nữ của mình.
U Thiên Tôn cũng bị Hiểu Thiên Tôn làm trọng thương, thương thế chưa lành. Lúc này dưới chân bỗng hụt xuống, mọi người trời đất quay cuồng, trong phút chốc đã xuất hiện ở trong U Đô.
Thần khí Ngự Thiên Tôn của Hiểu Thiên Tôn cũng bị hắn đưa vào theo, trên người bị dán đầy giấy vàng, nhắm mắt bước đi theo sau bọn họ.
U Thiên Tôn thả thuyền giấy ra, chạy về hướng Thổ Bá nơi U Đô. Nguyệt Thiên Tôn nhìn xung quanh, chỉ thấy trong U Đô, bên trong mỗi thế giới còn có từng chiếc thuyền giấy đi ngang qua.
Nguyệt Thiên Tôn vô cùng kinh ngạc, nhìn U Thiên Tôn một cái, thấp giọng hỏi:
- U, sao ngươi không thu hồi hết phân thân?
- Ta thay Thổ Bá quản lý trật tự của U Đô. Khắp nơi trong chư thiên vạn giới đều có tử vong, trách nhiệm còn đó, ta không thể không để lại một vài phân thân đi vào các giới dẫn đường cho người chết.
U Thiên Tôn lắc đầu nói: - Hơn nữa, ta không biết người đến là Hiểu Thiên Tôn, cũng không biết Hiểu Thiên Tôn mạnh mẽ đến như thế.
Nguyệt Thiên Tôn lắc lắc đầu:
- Ngươi nên giao lưu với người khác nhiều một chút, đừng tự mình khép mình như thế.