Chương 1586: Vết tích của lịch sử
Chương 1586: Vết tích của lịch sửChương 1586: Vết tích của lịch sử
Hắn vừa định cất bước, một không gian hình chóp tám cạnh rơi xuống từ trên đỉnh đầu của hắn, Hiểu Thiên Tôn lập tức cảm thấy vô cùng đau đớn.
Hắn nhìn thấy mình bị chia thành tám thân thểi
Tám thân thể hoàn chỉnh, thậm chí bao gồm tám nguyên thân hoàn chỉnh, nhưng mà đau đớn cũng truyền đến từ cơ thể này đến cơ thể khác!
- Trên thế giới này không hề có thứ kỳ lạ nào có thể khiến Thiên Tôn bị thương!
Hắn cưỡng ép thôi thúc tu vi, mạnh mẽ hợp thân thể lại, chống lấy Nguyên Mộc rồi bước đi không hề có mục đích.
Đột nhiên, hắn thấy được phía sau đầu của mình.
Đây là tác dụng của một không gian khác.
Hắn không chỉ thấy được phía sau đầu của mình, thậm chí thấy được lục phủ ngũ tạng của mình, bộ óc của mình, còn thấy được cả những dao động tư duy trong đầu của bản thân. Tư duy ý thức giống như vũ trụ mênh mông, vô số hào quang tư duy tỏa sáng hệt như bầu trời đầy sao lấp lánh!
Dường như thân thể của hắn là không có biên giới, bên trong vô cùng rộng lớn.
- Không gì có thể vây khốn được Thiên Tôn, vây khốn ta!
Hắn tăng cường tu vi lên tới cực hạn, thân thể lại khôi phục bình thường. Trên đường đi, hắn đã trải qua rất nhiều biến cố kỳ dị, nhưng mà dường như mê cung trong không gian này không bao giờ kết thúc, không có điểm cuối cùng.
Hiểu Thiên Tôn bình tĩnh lại, đột nhiên thôi thúc Nguyên Mộc, những chiếc lá của Nguyên Mộc bay lên, lao vê phía những mảnh vỡ bên trong không gian kỳ dị đó.
Từng sợi rễ của Nguyên Mộc kéo dài bốn phương tám hướng, gốc Nguyên Mộc này nâng đỡ chư thiên vạn giới trong Nguyên Giới, tuy đi tới nơi này nhưng uy năng cũng không giảm đi chút nào.
Đây là cái giá phải trả để Hiểu Thiên Tôn sống sót rời khỏi nơi này, cho dù không gian hỗn loạn này, cho dù chỗ trục xuất phức tạp như thế nào, hắn nhất định cũng có thể rời khỏi đây!
Lúc này, hắn đột nhiên cảm nhận được rễ của Nguyên Mộc đã chạm đến thứ gì đó, trong lòng không khỏi khẽ giật thót.
Hắn lao qua gốc rễ của Nguyên Mộc, trên đường đi xảy ra đủ loại chuyện kỳ quái, suýt chút nữa đã chôn vùi hắn trong không gian hỗn loạn này hết lần này tới lần khác, nhưng dù sao thì Thiên Tôn cũng rất mạnh mẽ, vẫn gắng gượng được.
Hắn đi tới nơi mà gốc rễ của Nguyên Mộc chạm đến, nơi đó có một lục địa chưa bị phá hủy hoàn toàn, cũng không quá lớn, phạm vi chỉ có ba mươi hoặc năm mươi dặm, trôi lơ lửng ở trong không gian hỗn loạn, mãi không hề sụp đổ.
Bên trong mảnh lục địa tràn ngập khí tức khiến người khác đau khổ đến mức tử vong, ngay cả sợi rễ của Nguyên Mộc đi tới nơi này cũng đột nhiên khô héo.
Hiểu Thiên Tôn cảm nhận được loại đau buồn này, không phải là do Thần Chỉ để lại, mà là đau buồn do đại đạo khắp trời đất để lại, là lời than thở mà đại đạo phát ra trong lúc chết đi.
Hắn thu Nguyên Mộc về, cẩn thận đáp xuống lục địa cổ xưa có một không hai này, cố gắng đè nén nỗi sợ hãi trong lòng.
Khí tức của đại đạo tử vong ở nơi này khiến hắn cảm thấy kinh hãi, cho dù hắn là Thái Sơ trong Tiên Thiên Ngũ Thái, trong lòng cũng khó tránh việc tràn đầy sợ hãi với nơi này.
Nhưng dù sao hắn cũng là đã từng Thiên Đế, bây giờ là Thiên Tôn, hắn vẫn cố gắng nén nỗi sợ hãi trong lòng, kiềm chế tâm ma, tiếp tục tìm kiếm bí mật của nơi này.
Loại đại đạo buồn bã này khiến đạo tâm của hắn cũng buồn bã theo, bất giác nước mắt lưng tròng.
Mà loại đại đạo sợ hãi này cũng khiến cho hắn hoảng loạn, nơm nớp lo sợ như đi trên băng mỏng.
Cuối cùng, Hiểu Thiên Tôn cũng đã nhìn ra được nguồn gốc của đại đạo buồn bã sợ hãi này, đó là một cái cây cực kỳ cổ xưa, thô to, tán cây khổng lồ, nhưng mà hoàn toàn không còn cành lá, chỉ còn lại cành và thân cây khô héo.
Nó đã bị lật ngược, nằm nghiêng trên đất, sợi rễ cũng đã khô héo hoàn toàn. Cành của nó bị gãy rất nhiêu, dường như những cành đen khô héo đó sẽ vỡ tan chỉ với một cú chạm. Nhưng mà điều khiến Hiểu Thiên Tôn sợ hãi chính là, ngay cả khi cái cây này đã trở nên như thế này, nó vẫn có thể canh giữ lục địa này!
Sở dĩ tại sao lục địa này có thể được bảo tồn trong không gian hỗn loạn này, không bị phá hủy bởi mảnh vỡ không gian cổ quái ở đây, đó là tác dụng của cái gốc cây khô này!
- Còn có bảo thụ cường đại hơn cả Nguyên Mộc ư?
Hắn lấy lại bình tĩnh, lúc này mới chú ý thấy trên cành cây có một quả khô nhăm nhúm. Thứ quả kia đen nhánh, phía trên có rất nhiều hoa văn, không thể nào thấy rõ hết.
Hiểu Thiên Tôn ngây người.
Hắn đã từng nhìn thấy loại quả này! Đây là Đạo Quải
Khi Thái Đế lạc ấn thần thức của mình tại Hư Không Chung Cực, đại đạo hình thành lên Thân Thức Đại La Thiên, khi đó Hiểu Thiên Tôn vẫn là Thái Sơ, là con trai trên danh nghĩa của Thái Đết
Ngay lần đầu gặp gỡ, hắn đã nhìn thấy một cảnh tượng cực kỳ Thần Thánh. Hắn thấy được sự hình thành của Thần Thức Đại La Thiên, thấy được Thái Đế hóa thành một gốc Đạo Thụ trong đại đạo Đại La Thiên.
Đạo Thụ mọc rễ nảy chồi, đâm cành, chậm rãi sinh trưởng, phát triển thành một cây đại thụ Thần Thức Đại La Thiên sừng sững chọc trời!