Chương 1593: Phân chia Nguyên Giới
Chương 1593: Phân chia Nguyên GiớiChương 1593: Phân chia Nguyên Giới
Nhãn lực của Âm Thiên Tử cao siêu hơn Đan Phụng Lai rất nhiều, Đan Phụng Lai không thể nhận ra được được vấn đề bên trong, còn Âm Thiên Tử lại lập tức ý thức được điểm mấu chốt của nó.
- Không phải gan của Nhị Đế Huyền Vũ lớn hơn, mà là có người chống lưng cho. bọn họ! Lẽ nào là Thiên Công và Thổ Bá chống lưng cho tứ Đế, để bọn họ mơ tưởng viễn vông?
Âm Thiên Tử vừa nghĩ đến đây, bầu trời phía đông đột nhiên phủ đây mây tím, có Thần Long bay xuyên qua mây tím, một Linh Bảo Sơn quy mô to lớn giáng xuống từ trên trời, chìm vào Đông Hải, hình thành một hòn đảo có bán kính hơn nghìn dặm.
Sau đó, hình ảnh của Đông Đế Thanh Long chiếm giữ phía trên Linh Bảo Sơn đó, nhắm mắt ngủ say.
Sắc mặt Âm Thiên Tử khẽ thay đổi, nhìn về phía nam, sau đó mới nhớ tới Nam Đế Chu Tước đã chết, không thể nào giáng lâm được.
- Tam Đế xuất hiện, nhưng cũng chỉ là châu chấu đá xe thôi...
Trong lòng hắn thầm nói.
Đột nhiên, mây gió trên trời cuồn cuộn, tinh tú rút đi. Âm Thiên Tử ngẩng đầu lộ ra vẻ run sợ, chỉ thấy một luồng ánh sáng màu trắng vô cùng vô tận trào ra trên bầu trời cách một lớp thiên đồ bao phủ Nguyên Giới. Ánh sáng đó giống như một bộ râu bạc dày đặc khắp nơi, càng lúc càng thấp, càng lúc càng lớn, càng lúc càng sáng!
Dần dần, ánh sáng biến thành một gương mặt của Thiên Công, xuất hiện trên bầu trời!
Ánh sáng tràn vào càng ngày càng nhiều, hóa thành mây trắng hàng vạn dặm, trên mây kết thành cung điện. Vị Thiên Công mày trằng râu trắng tóc trắng mắt trắng đó bay ra từ trong thiên đồ, đáp xuống Thiên Cung trên vân hải, tọa lạc ở chỗ đó.
Âm Thiên Tử sững sờ, trong lòng tràn đầy kinh hãi:
- Thiên Công cũng không thể ngồi yên rồi, mấy lão già này là chán sống rồi sao, chê mình chết quá chậm à! Tuy nói như thế, nếu Nguyên Giới trở thành tiền tuyến, chắc chắn bọn ta sẽ chịu tai ương đầu tiên! Thấy tình thế không ổn thì chưồn đi, đây mới là cách bảo toàn tính mạng...
Hắn phất tay mở ra Thiên Môn U Đô, đang định tẩu thoát, đột nhiên phía dưới trào ra rất nhiều ma khí U Đô, nhuộm trung tâm Nguyên Giới vốn có Nguyên Mộc tồn tại thành một màu đen kịt!
Âm Thiên Tử mở Thiên Môn Minh Đô, nhưng thứ nhìn thấy lại không phải là Bắc Thiên Minh Đô, mà là U Đô!
Hắn đứng ở trước Thiên Môn Minh Đô, nhìn thấy Thổ Bá, nam nhân cực kỳ uy nghiêm đứng trong U Đô, thần khúc rộng lớn, đang phân thành một phần thân thể và nguyên thần, giáng lâm Nguyên Giới!
Âm Thiên Tử cúi đầu nhìn xuống, nơi đó đã biến thành một tiểu U Đô khác, phân thân của Thổ Bá đang xoay chuyển từ trong đống ma khí hắc ám đó dần dần bay lên. Ma khí giống như hai cái sừng trâu xuyên qua màn đêm, giống như hai đường hoàng tuyền vô cùng quanh co đâm thẳng lên không trung, xuyên qua bên cạnh Thiên Môn Minh Đô của hắn, dựng lên thật cao.
Âm Thiên Tử nhìn thấy dung nham nóng chảy như sông trong hai cái sừng vô cùng thô to đó, chảy xuống xung quanh, sự sợ hãi trong mắt biến thành ngưỡng mộ, sau đó lại tỉnh táo trở lại. - Lão Thổ Bá cũng đến rồi, muốn chất... hay muốn bọn ta chết trước!
Âm Thiên Tử lập tức thu Thiên Môn Minh Đô lại, gào lên rồi bay về phía cầu Linh Năng Đối Thiên gần nhất. Bây giờ Thổ Bá đã chặn đứng đường về Minh Đô của hắn, con đường tốt nhất trở về Thiên Đình chính là từ cầu Linh Năng Đối Thiên này.
Khi hắn bay ngang qua bóng đen của Thiên Công, đột nhiên nhìn thấy trên biển Thiên Âm xuất hiện một nữ tử được thần quang bao quanh thân thể. Nàng ta đang dần dần bay lên khỏi mặt biển.
- Thiên Âm nương nương!
Âm Thiên Tử rùng mình một cái, vội vàng chuyển hướng, Thiên Âm nương nương hận hắn thấu xương, bây giờ thần thông của vị nương nương này đã đại thành, lại là Cổ Thần thoát khỏi ràng buộc của đại đạo, thực lực vô cùng khủng khiếp, Âm Thiên Tử thật sự không muốn đụng mặt nàng!
- Thiên Âm nương nương cũng tới đây rồi, bên trong này chắc chắn có bàn tay đứng sau âm thầm khống chế thế cục!
Âm Thiên Tử nhanh chóng bay đi, lúc này hắn đã nhìn thấy di chỉ của rừng đào vạn dặm. Trong di chỉ, một nữ tử dáng người thướt tha, hai đầu ngón tay nhặt lấy một đóa hoa đào, cúi người cắm xuống đất.
Bên cạnh còn có một thiếu niên, vóc dáng cao lớn, khí sắc bất phàm, cúi người thổi một hơi vào đóa hoa đào đó.
Đột nhiên, có vô số mầm cây đào điên cuồng nhô lên khỏi mặt đất, mầm cây lan tràn ra xung quanh giống như ôn dịch, chẳng mấy chốc đã bao phủ ngàn dặm di chỉ!
Thiếu niên đó thôi thúc thân thông Tạo Hóa, rừng đào sinh sôi nảy nở, từng gốc đào nhanh chóng lớn lên, nở hoa, kết quải
Nữ tử lại lấy một chiếc cổ cầm ra. Cổ cầm rơi xuống đất, hóa thành một cung điện.
Thiếu niên và nữ tử đó mỉm cười nhìn nhau, rồi đi vào trong.
- Mục Thiên Tôn và Nguyệt Thiên Tôn!
Âm Thiên Tử hít một ngụm khí lạnh:
- Nguyệt Thiên Tôn bỏ trốn rồi thì thôi đi, sao lại dám chạy về rồi? Còn cái tên Mục Thiên Tôn đó nữa, cấu kết với Nguyệt Thiên Tôn từ khi nào thế?
Hắn nghĩ tới đây, chỉ nhìn thấy thanh niên cao lớn bước ra khỏi cung điện, trong tay cầm cung thần nhìn dáo dác xung quanh, ánh mắt đột nhiên tập trung vào người Âm Thiên Tử đang lơ lửng trên không, lập tức làm tư thế giương cung.