Chương 1633: Tru diệt Địa Mẫu (2)
Chương 1633: Tru diệt Địa Mẫu (2)Chương 1633: Tru diệt Địa Mẫu (2)
Ngụy Tùy Phong cũng không nỡ, nói:
- Sư đệ, Địa Mẫu Nguyên Quân tội không đáng chết...
Ầm!
Uy năng của Lưu Ly Thanh Thiên Tràng oanh tạc khiến Tâm Nguyên Mộc hoàn toàn nổ tung thành mảnh nhỏ!
Địa Mẫu Nguyên Quân lao đến đó, nhưng cũng bị uy năng cuồn cuộn hất bay.
Nhục thân của nàng bắt đầu tan rã, hóa thành tro bụi, rất nhanh chỉ còn sót lại thần hồn, đến cả tu vi của nàng cũng nhanh chóng tiêu tán.
Mà vào lúc này, uy năng của vạn bảo chư thiên trong Lưu Ly Thanh Thiên Tràng lại khởi động một lần nữa, từng chuỗi trọng bảo giáng xuống từ trên trời, khóa lấy thần hồn của Địa Mẫu Nguyên Quân. Thái tử U Minh đột nhiên lớn tiếng hét lên:
- Mục Thiên Tôn, suy nghĩ kỹ lại đi, Địa Mẫu Nguyên Quân có công với Nguyên Giới!
- Nhưng cũng từng gây họa cho Nguyên Giới.
Nguyên thần trong từng tòa Thiên Cung của Tần Mục đồng loạt thôi thúc pháp lực, uy năng của vạn bảo chư thiên đánh xuống, tập hợp thành luông sức mạnh đánh về phía thần hồn của Địa Mẫu Nguyên Quân.
- Thượng Hoàng ba mươi vạn năm, chúng sinh chết nhiều vô số kể, Địa Mẫu khó tránh tội lỗi.
Tần Mục nhắm mắt, trong lòng cũng có chút không nỡ, dứt khoát không nhìn cảnh tượng này.
Giây phút uy năng được đánh xuống của Lưu Ly Thanh Thiên Tràng lao đến đỉnh đầu nguyên thần của Địa Mẫu Nguyên Quân, Địa Mẫu Nguyên Quân gào lên:
- Mục Thiên Tôn, ta nhận thua, xin ngươi hay nể mặt Thiên Công, niệm tình ta bảo vệ chúng sinh Nguyên Giới nhiều năm như vậy...
Ầm!
Một cỗ chấn động hủy diệt truyền tới, hoàn toàn nhấn chìm thần hồn của nàng. Uy thế khủng bố dội ngược lại hai mươi tám tầng chư thiên, hóa thành từng làn sóng dao động kinh thiên động địa, quét sạch chư thiên.
Ngụy Tùy Phong và thái tử U Minh đứng im tại chỗ như trời trồng, y sam bị cuồng phong thổi bay phấp phới, tâm trạng hồi lâu khó lòng bình tĩnh lại được.
Bọn họ nhìn thấy linh hồn hắc sa của Địa Mẫu Nguyên Quân bay lượn trong từng chư thiên, không thể ngưng tụ lại được. Địa Mẫu Nguyên Quân đã hồn bay phách tán rồi.
- Mục Thiên Tôn, ngươi...
Thái tử U Minh lộ ra vẻ mặt phức tạp.
Tân Mục không hề bận tâm, nói:
- Kẻ bảo vệ Nguyên Giới là Địa Mẫu Nguyên Quân, kẻ tàn sát Nguyên Giới cũng là Địa Mẫu Nguyên Quân. Nàng có công, cũng có tội, không thể coi nhẹ tội nghiệt chỉ vì công lao trong quá khứ của nàng. Ta thấy ta không hề làm sai.
Ngụy Tùy Phong nói:
- Sư đệ, nhưng ngươi phải biết rằng, khi hậu nhân nhắc tới việc người giết Địa Mẫu Nguyên Quân, chắc chắn không ít người sẽ nói ngươi tâm ngoan thủ lạt, ác độc không gì sánh bằng, không cho Địa Mẫu cơ hội.
Tần Mục nắm lấy ngọc trụ của Lưu Ly Thanh Thiên Tràng, mặt không biểu cảm: - Là công hay là tội, cứ để hậu nhân bình luận. Nhưng mà hậu nhân thường chỉ là một đám người tâm thường có lòng thánh mẫu mà không có năng lực thánh mẫu, chỉ có cái miệng lưỡi là giỏi, không tài không cán mà thôi.
Âm ầm ầm...
Hai mươi tám tầng chư thiên tập hợp lại với nhau, hóa thành tầng tầng hoa cái, thu lấy vạn bảo vào trong.
Hắn chống Thanh Thiên Tràng, vẻ mặt bị che khuất bởi hoa cái, chỉ để lộ ra đôi môi mỏng.
Hắn mấp máy môi, khẽ nói:
- Chỉ là kẻ dung tục, lấy tư cách gì chỉ trích ta? Lời chỉ trích chẳng thể giết địch, cũng chẳng thể bình định thiên hạ, chỉ có thể giết kẻ chính trực mà thôi, thế nhưng ta đã không còn sợ từ lâu rồi.
- Miệng lưỡi thế nhân đáng sợ, lời đồn đại như mũi tên, có thể bắn chết người.
Dù gì Ngụy Tùy Phong cũng là kẻ thành thục hơn một chút, hắn thấp giọng nói với thái tử U Minh:
- Thái tử, tốt hơn hết đừng nói chuyện này ra ngoài. Ta biết ngươi day dứt về cái chết của Địa Mẫu Nguyên Quân, cũng biết ngươi hiểu được tâm ý của Mục Thiên Tôn, hiểu được hành động của hắn. Thế nhưng đợi đến khi tương lai thiên hạ thái bình, ngàn vạn người sẽ phỉ báng Mục Thiên Tôn, đồng thời làm tổn hại đến danh tiếng và hủy hoại danh dự của hắn. Chuyện này, tốt nhất là cứ giấu người đời.
Thái tử U Minh chần chừ chốc lát, khẽ gật đầu.
Tần Mục lắc đầu, nói:
- Đại sư huynh, không giấu được đâu. Nơi đây có vết tích chiến đấu của chúng ta, còn có Long Hao, Tường Thiên Phi, Cung Thiên Tôn và Lang Hiên Thần Hoàng, làm sao có chuyện bọn họ không nói ra chứ? Đừng lo lắng như vậy, chuyện ta làm, sợ gì kẻ khác nghị luận?
Ngụy Tùy Phong nhíu mày. Mặc dù nói như vậy, nhưng đến khi hành động anh hùng không được người ta thấu hiểu, đến khi quan niệm tư duy của hậu thế không hợp thời chiến, người đời vẫn sẽ bình luận tiền nhân, chỉ trích hành động của các bậc tiền bối tiên hiền.
Hào quang của các bậc tiền bối quá chói lóa, nhưng càng là nhân vật chói lóa, vết nhơ nhuốc trên người lại càng thêm rõ ràng. Cho dù đó chỉ là một chút nhơ nhuốc không đáng nhắc đến, nhưng một khi bị người đời phóng đại, vậy thì chẳng khác nào một con ruồi thèm thuồng muốn liếm láp hai cái khi nhìn thấy vết thương trên người một chiến sĩ dũng cảm.
Ngụy Tùy Phong đã từng nhìn thấy tình huống như thế rất nhiều lân. Thái tử U Minh trải đời quá ít, không hiểu tại sao lại xuất hiện tình huống như thế. Tuy Tân Mục không quan tâm, nhưng Ngụy Tùy Phong vẫn cảm thấy khá xót xa thay cho hắn.
- Trận chiến giữa các Thiên Tôn đã đến hồi kết chưa?