Chương 159: Mắt của người mù
Chương 159: Mắt của người mùChương 159: Mắt của người mù
Đó là hai ánh mắt, chủ nhân ánh mắt bay trên không trung, đang dò xét trên thảo nguyên, hai ánh mắt buông xuống tỏa ra ánh sáng vàng, soi sáng thảo nguyên, lướt nhanh qua thôn trang nhỏ bé trong núi này, sau đó đi xa.
Tân Mục thở phào nhẹ nhõm, mở cửa phòng, ngẩng đầu nhìn lên trời cao, chỉ thấy hai ngôi sao lớn kia một đường buông cột sáng xuống, bao phủ phạm vi sáu, bảy dặm, càng chạy càng xa.
"Không biết Bá Sơn sư huynh thế nào rồi... "
Hắn thực sự có chút lo lắng.
Người đi qua lúc nãy hẳn là cường giả của Lâu Lan Hoàng Kim cung, là tôn tại cấp bậc Vu Vương, một đường lần theo, Thanh Ngưu vẫn không lưu lại dấu vết, mà thôn trang này lại ẩn giấu bên trong rừng núi, trong thôn đều là người già, ngủ rất sớm, không có ánh đèn, vì thế vị Vu Vương đã không phát hiện thôn trang này.
Thế nhưng vị Vu Vương này một đường bay tới truy tìm bọn họ, nói rõ Bá Sơn Tế Tửu vẫn chưa ngăn cản được hắn, rất có thể Bá Sơn Tế Tửu đã bị thương hoặc là rơi vào vây công.
"Ngủ!"
Tân Mục ném cho Linh Dục Tú một cái bình ngọc nhỏ, quả quyết nói: "Sư muội, long tiên có hiệu quả với vết thương trên người ngươi, ngươi bôi lên thân thể trước, bôi xong liền nhanh chóng đi ngủ. Sáng sớm ngày mai chúng †a lập tức lên đường!"
Linh Dục Tú gật đầu, đi vào nhà, sau một lát, cô bé này mở cửa phòng nhô đầu ra, mái tóc đen nhánh buông xuống trước ngực, lộ ra nửa cái bả vai bóng loáng, những bộ vị khác trên thân thể thì lấp sau cánh cửa, có chút ngượng ngùng: "Chăn bò, có nhiều chỗ ta không nhìn thấy, không bôi được... "
"Ta giúp ngươi!"
Hồ Linh Nhi hứng thú bừng bừng chạy tới, cười nói: "Ta đến bôi giúp ngươi, không cần làm phiền công tử!"
Suốt đêm không nói chuyện.
Ngày thứ hai, trời còn chưa sáng hẳn Tân Mục đã thức dậy, hoạt động gân cốt một chút, mấy người già trong thôn cũng đều đã thức, âm thanh cho gà ăn truyền đến, còn có tiếng đuổi dê trong chuồng ra ngoài, tiếng người già hỏi han, trong lúc hoảng hốt Tân Mục còn tưởng mình trở lại Tàn Lão thôn ở Đại Khư.
"Vợ chồng trẻ, rời giường chưa? Bữa sáng làm xong rồi, đến nhà ta ăn sáng!" Ngoài cửa truyền đến âm thanh của bà cụ kia.
Tân Mục đáp một tiếng, gọi Linh Dục Tú, Thanh Ngưu dậy, sau đó kéo Hồ Linh Nhi ra khỏi chăn, rời khỏi gian phòng cũ nát này.
Lúc này, chỉ nghe ngoài thôn truyền tới một thanh âm nói: "Nơi này có một cái thôn, chúng ta đến hỏi đường một chút."
"Hỏi cái gì? Ta không thể nào lạc đường được!"
Một âm thanh đầy tức giận cười lạnh nói: "Năm đó ta đã qua nơi đó, chính là chặn ở chỗ đó hơn một trăm ngày, làm sao có thể lạc đường?"
Tân Mục ngơ ngác, lộ vẻ khó tin, vội vàng đi về phía cổng thôn.
"Hỏi đường một câu cũng không chết ai. Ngươi nói ngươi nhớ đường, kết quả mang theo ta loanh quanh trên thảo nguyên nhiều ngày như vậy, ta lại không phải cái tên què khốn kiếp kia, chạy nhanh như vậy... "
Tân Mục bước nhanh tới cửa thôn, chỉ thấy một người mù chống trúc trượng chọc chọc đâm đâm đi tới, bên cạnh còn có một ông lão râu ria xôm xồm chỉ còn nửa người, sau lưng cắm hai con dao mổ lợn, hung thần ác sát.
Tân Mục vừa mừng vừa sợ, vội vàng chạy tới, không nói một lời nhấc ông lão nửa người kia lên, bùi ngùi ôm chặt ông, sau đó ném ông lão chỉ còn nửa người qua một bên, lại bùi ngùi ôm lấy ông già vừa gầy vừa mù.
"Đồ tể, ta nói rồi, lại đi nïầm đường phải không?"
Người mù kia vội vã nghiêng đầu tránh Tần Mục ra, giẫy giụa hướng về đồ tể đang lơ ngơ không hiểu bị vứt tại góc tường nói: "Ngươi mang theo ta đi tái ngoại, kết quả thì sao hả? Ngươi lại mang ta chạy về Đại Khư, trở lại thôn chúng ta rồi! Mục nhi, buông tay, ta sắp bị ngươi ghìm chết rồi! Trưởng thôn đâu? Bà bà cũng quay về rồi sao? Dược sư, dược sư, chớ trốn, ta nhìn thấy ngươi rồi!"
Sau một lát, người mù và đồ tể chào hỏi mấy người già trong thôn, mấy người già trong thôn nhìn thấy bọn họ còn già hơn mình, lại tàn phế, trong lòng đều là bội phục không thôi, thâm khen một tiếng già mà chắc chắn.
Linh Dục Tú từ trong phòng đi ra, vừa mới gội đầu xong, nhìn thấy hai ông lão thì sợ hết hồn, vội vã chạy vào trong phòng, trong lòng phanh phanh nhảy loạn: "Là hai ông lão ngày đó hù dọa ta và Tần tiểu tướng quân trên Dũng Giang!" Tân Mục thoát khỏi mấy người già trong thôn, lấy túi vải bên hông ra, nâng đáy túi vải lên, đưa tay vào trong túi vải không ngừng tìm kiếm, sau một lát xách ra hai cái chân, sau đó lại kéo ra nửa người, nói: "Đồ gia gia, nửa người dưới vàng rực rỡ này là của người bị thất lạc sao?"
"Không phải. Đây không phải thân thể của ta."
Đồ tể đánh giá nửa người dưới vàng rực rỡ này, sau một lát, dùng đao cắt vào một chân trong đó, sờ sờ máu vàng chảy ra, hồ nghỉ nói: "Bộ thân thể này hình như là của Vu Tôn. Ta đã đấu với lão già này một trận, rất quen thuộc máu của hẳn. Nửa người dưới này đã chết hơn phân nửa, không thể sử dụng."
Tân Mục cũng tiến tới sờ sờ máu màu vàng kia, số máu này đã đông lại một nửa, nhưng vẫn còn ẩn chứa từng tia từng tia nóng, có một giọt máu còn ngọ nguậy trên đầu ngón tay của hắn, muốn chui vào trong cơ thể hắn.
Tân Mục vội vã khống chế nguyên khí, hóa thành Chu Tước nguyên khí, không ngừng đốt cháy, vất vả một hồi mới đốt hết giọt máu này, nói: "Nếu là nửa người dưới của Vu Tôn, như vậy nửa người dưới Đồ gia gia nhất định ở trên người Võ Tôn."
"Lão già này ngưỡng mộ ta, vậy mà đến trình độ như thế này sao?”
Đồ tể sờ sờ râu mép, dương dương đắc ý nói: "Như vậy con trai hắn sinh ra là của hắn hay là của ta?"
Chòm râu như gốc rạ cứng như gai sắt trên mặt ông bị tay sờ qua vang lên những tiếng rin rít.
Ông càng nghĩ càng đắc ý, không nhịn được cười ha ha. Người mù không nhanh không chậm nói: "Nếu hắn thật sự sinh con trai cho ngươi, hoặc là sinh cho ngươi một đám con cái, vậy thì ngươi nhận hay không nhận?”
Đồ tể ngẩn ngơ, lập tức tắt tiếng, sự đắc ý lúc nãy không cánh mà bay.
Người mù một câu đả kích đồ tể đến hồn bay phách lạc, lại nói với Tân Mục nói: "Mục nhỉ, sao các ngươi lại ở chỗ này?"
Tân Mục kể đầu đuôi câu chuyện một hồi, người mù thất thanh nói: "Các ngươi vậy mà đi tới Lâu Lan Hoàng Kim cung chắn cửa? Lá gan thật lớn. Lần này †a theo đồ tể ra ngoài cũng là muốn đi Lâu Lan Hoàng Kim cung, chúng ta tìm hiểu được, nửa người dưới của đồ tể bị Lâu Lan Hoàng Kim cung đoạt đi, đồ tể nói là lấy về rồi không biết còn có thể nối lại hay không." Tân Mục cười nói: "Nếu nửa người dưới chết rồi thì chắc chắn là không nối được. Tuy nhiên nếu nửa người dưới của Đồ gia gia ở trên người Vu Tôn, vậy thì chắc chắn là Vu Tôn nhân lúc nửa người dưới của Đồ gia gia còn sống để nối lên. Chỉ cần tìm được Vu Tôn, chém đứt nửa người dưới của hắn, con liền có thể giúp Đồ gia gia nối lại thân thể"
Người mù nở nụ cười, nói: "Đây là việc nhỏ. Tên khốn đồ tể này, xem như là hoàn chỉnh, trước đây ngay cả chim cũng không có."
Đồ tể giận dữ: "Ta có thể dùng nguyên khí hiện ra thân thể, sao không có chim hả? Ta tiểu rột rột đều được!"
Hai người lại ầm ï lên, làm cho Tần Mục đau đầu.
Tân Mục vội vàng nói: "Bá Sơn sư huynh còn bị vây ở Lâu Lan Hoàng Kim cung, đến nay không biết sống chết. Hai Vị gia gia... "
Đồ tể lắc đầu nói: "Không cần phải để ý đến tên khốn đó, miệng hắn không có đóng kín, chuyện gì đều nói ra ngoài, lải nhải dông dài liên tục. Ta gặp phải hắn ở Duyên Khang, hắn lại vẫn chưa có bởi vì nói bậy mà bị người đánh chết, ta ghét hắn nói nhiều, sợ bị hắn quấn lấy, nên mới bỏ đi."
Tuy nói như vậy, nhưng ông vẫn muốn lập tức lên đường, đi tới Lâu Lan Hoàng Kim cung, vẫn là lo lắng cho an nguy của Bá Sơn Tế Tửu.
Hồ Linh Nhi và Linh Dục Tú đã thu thập xong hành lý, Linh Dục Tú đến nhà của ông cụ và bà cụ kia, đặt xuống mấy thỏi vàng. Tuy bọn họ chỉ ngủ lại đây một đêm, thế nhưng được sự chiếu cố của mấy ông lão trong thôn này, hơn nữa mấy người trong thôn cũng đã già, trong thôn lại không có người trẻ tuổi, để lại chút tiền cũng tốt giúp đỡ bọn họ vượt qua tuổi già.
Đồ tể nhìn Linh Dục Tú một chút, hiển nhiên không nhớ rõ vị Thất công chúa này, cười nói: "Ánh mắt tiểu tử thúi không sai, cô bé này lớn lên không tệ."
Linh Dục Tú đánh bạo tiến lên, chào ông và người mù, nói: "Thanh Ngưu đã ra ngoài ăn cỏ từ sáng sớm, còn chưa trở về,
"Chúng ta ra ngoài tìm nó."
Mọi người ra thôn, chỉ thấy một con Thanh Ngưu to lớn đang gặm cỏ trên thảo nguyên, vừa gặm, nước mắt vừa rơi như mưa, trong miệng nói nhỏ: "Từ khi ta theo lão gia, luôn luôn đều là ăn rau, chưa bao giờ ăn cỏ, lão gia còn dành riêng cho ta vài mẫu đất trồng rau, còn loại trồng hoa cho ta... " Hồ Linh Nhi chạy lên, nói: "Ngưu Nhị, đừng khóc. Lão gia của lão gia nhà ngươi đến rồi, lão gia nhà ngươi được cứu rồi!"
Thanh Ngưu nhìn thấy người mù và đồ tể chỉ còn dư lại nửa người trên, mặt bò run lên, có chút hoài nghi bản lĩnh của hai người này.
Mọi người leo lên lưng bò, Tân Mục nói: "Thanh Ngưu, ngươi yên tâm, bọn họ rất lợi hại. Chúng ta mau chóng đi Lâu Lan Hoàng Kim cung, cứu Bá Sơn sư huynh về."
Thanh Ngưu chỉ đành cất bước chạy lên đường cũ, trên lưng bò, Linh Dục Tú quay đầu lại, chỉ thấy thôn nhỏ kia đã biến mất bên trong núi rừng, không còn nhìn thấy.
"Mấy ông lão kia nói, mấy vị Khả Hãn tái ngoại chính đang giết tới giết lui, ngươi đánh ta ta đánh ngươi, nói rõ tái ngoại cũng vì sự quật khởi của Duyên Khang quốc mà cảm thấy nguy hiểm."
Linh Dục Tú lấy lại bình tĩnh, nói: "Bọn họ cũng muốn xây dựng nên một đế quốc thống nhất, tập hợp tất cả sức mạnh chống lại Duyên Khang. Vị Khả Hãn của Man Địch quốc này hẳn là một vị hùng chủ có hùng tâm tráng chí. Nếu tái ngoại thống nhất mà rơi vào tay hắn, chỉ sợ Duyên Khang quốc ta sẽ gặp nạn. Hiện tại Duyên Khang ta nội loạn liên miên... "
Tân Mục gật đầu: "Trong này nhất định có sự gợi ý của Lâu Lan Hoàng Kim cung, dù sao thì Lâu Lan Hoàng Kim cung cũng là Thánh địa, nếu nó chống đỡ Khả Hãn của Man Địch quốc thì chuyện nhất thống tái ngoại cũng không khó khăn. Ta phỏng chừng Lâu Lan Hoàng Kim cung hẳn là cũng có chút do dự, lo lắng bồi dưỡng ra một Duyên Khang quốc khác, mất đi khống chế với tái ngoại. Vì lẽ đó đến nay Man Địch quốc còn chưa nhất thống tái ngoại."
Linh Dục Tú suy nghĩ một chút, quả thực chính là đạo lý này.
Chỉ là, ba Thánh địa lớn trong lãnh thổ Duyên Khang quốc, Đạo môn, Đại Lôi Âm tự và Thiên Ma giáo đều không ủng hộ Duyên Khang quốc, không những không ủng hộ, còn có vài môn phái làm loạn.
Nếu Man Địch quốc được Hoàng Kim cung dốc sức ủng hộ, chỉ sợ sẽ có sức mạnh tấn công Duyên Khang.
Thanh Ngưu một đường chạy nhanh, chạy gần nửa ngày, đột nhiên người mù nói: "Dừng lại."
Thanh Ngưu vội vã dừng lại, người mù chỉ chỉ về phía tây nam, nói: "Qua bên kia. Ta thấy bên kia có người đang chiến đấu."
Thanh Ngưu buồn bực, người mù nhìn thấy bên kia có người ở chiến đấu? Thấy thế nào được?
Tuy nhiên nó không dám hỏi, chỉ đành thay đổi phương hướng, chạy về hướng tây nam.
Linh Dục Tú cũng hơi nghỉ hoặc một chút, nhìn về phía Tần Mục, Tần Mục giải thích: "Mù gia gia là một người có thị lực tốt nhất thôn chúng ta."
Người mù dương dương tự đắc, Linh Dục Tú nhìn về phía "con mắt" của ông, chỉ thấy bên trong viền mắt trống rỗng, không có thứ gì, trong lòng buồn bực: "Sao thị lực của người mù lại tốt nhất? Đây là ý gì... "
Thanh Ngưu chưa chạy được bao lâu, đột nhiên nhìn thấy trên một ngọn núi xa xa có ánh đao ngang dọc, chỉ là khoảng cách quá xa, chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng yếu ớt, lúc này mới bội phục người mù không thôi.
Linh Dục Tú nghi ngờ không thôi: "Ông ấy đúng là người mù?"
Đồ tể cũng khen: "Thị lực người mù thật tốt."