Chương 1663: Thiên hành vô thường (3)
Chương 1663: Thiên hành vô thường (3)Chương 1663: Thiên hành vô thường (3)
- Mục Thiên Tôn!
Hồng Thiên Tôn làm lễ chào hỏi, cười nói:
- Chúc mừng Mục Thiên Tôn. Năm đó Thiên Tôn sáng lập ra Thiên Minh, Vân, Tân, Nguyệt, Lăng bởi vì duyên cớ của riêng mình mà một đi không trở lại. Mục Thiên Tôn đi trăm vạn năm, cuối cùng hôm nay cũng quay về, để Thiên Minh chính thức trở lại. Thật đáng mừng!
Tần Mục đáp lễ, cảm khái nói:
- Đạo huynh nói đùa, hội nghị Thiên Minh lần này, ta chẳng qua là một tấm lá chắn bị đẩy ra ngoài, tương lai nói không chừng sẽ còn vì vậy mà chết.
Hồng Thiên Tôn nghiêm mặt nói:
- Lời này sai rồi. Mục Thiên Tôn, mời đi lối này, chư vị Thiên Tôn đã chờ trong Thiên Minh Điện.
Tân Mục khó hiểu nói:
- Không phải hội nghị Thiên Minh là ngày mai sao?
- Ngày mai sẽ triệu tập tất cả thành viên của Thiên Minh, tuyên bố quyết định ngày hôm nay của chúng ta. Kẻ chân chính quyết định vận mệnh của thiên hạ không phải là tất cả mọi người trong Thiên Minh, mà thật ra chỉ là vòng tròn nhỏ này của chúng ta mà thôi.
Hồng Thiên Tôn cười nói:
- Chúng ta đưa ra quyết định, bọn họ làm theo.
Tần Mục bất đắc dĩ, đành phải theo hẳn đi đến Dao Trì. Tay áo lớn của Hồng Thiên Tôn bồng bềnh, tiêu sái, nhàn hạ không nói lên lời, không nhiễm bụi trần.
Tân Mục song hành cùng hẳn, lặng im phút chốc, nói:
- Thiên hành hữu thường, không vì Mục tồn, không vì Hiểu vong.
Hồng Thiên Tôn nghiêng đầu nhìn sang phía hắn, cười nói:
- Đây là một câu mà ta đã nói để đánh thức Mục Thiên Tôn, vì sao hôm nay Mục Thiên Tôn lại nhắc đến câu nói này?
- Rõ ràng câu này là lúc trước ta nói.
Tốc độ của Tần Mục và hắn cực kỳ nhanh, chẳng mấy chốc đã đến Dao Đài. Dõi mắt nhìn lại, chỉ thấy Dao Trì như biển cả, đại dương mênh mông bát ngát, từng đoá hoa sen to lớn trôi lơ lửng ở trên mặt biển như là một hòn đảo hình bông hoa, ngàn vạn chúa tể các giới thong thả trên biển, thăm hỏi bằng hữu, tốp năm tốp ba, tiếng cười cười nói nói, vô cùng tiêu diêu tự tại.
- Câu này ý nói Thiên Đạo có quy luật riêng của mình, sẽ không thay đổi bởi vì tài đức sáng suốt của Mục Thiên Tôn, cũng sẽ không thay đổi bởi vì sự tàn bạo của Hiểu Thiên Tôn.
Tân Mục chuyển lời, giống như cười mà không cười nói:
- Chẳng qua khi đạo huynh đánh thức ta, còn có câu nói phía sau này. Ứng với trị thì cát, ứng với loạn thì hung. Câu nói kế tiếp này, ta không hiểu lắm. Hôm nay hiếm khi đồng hành với đạo huynh, ta muốn thỉnh giáo ý nghĩa của những lời này.
Hai người đi dạo trên mặt biển. Bọn họ đi qua nơi nào, Dao Hải nơi đó lập tức chấn động. Có thể nói rằng Hồng Thiên Tôn là Thiên Tôn có giao du rộng nhất trong mười Thiên Tôn, những vị chúa tể chư thiên kia nhao nhao tiến lên bái kiến, kéo theo cả đệ tử.
Mà quả thật Hồng Thiên Tôn cũng nhận ra tất cả mọi người, biết tên, biết gia quyến của bọn họ, thậm chí nhận ra đệ tử của bọn họ. Điều ấy khiến cho tất cả mọi người đều thụ sủng nhược kinh, như gió xuân ấm áp.
Loại thủ đoạn này, cho dù là Tân Mục cũng phải bội phục!
Trong mười Thiên Tôn, chỉ sợ rằng chỉ có Hồng Thiên Tôn mới có thể biết rõ mỗi người trong lòng bàn tay. Còn có thể làm cho đối phương thụ sủng nhược kinh, tuyệt đối chỉ có người được bản thân Hồng Thiên Tôn coi trọng!
Hồng Thiên Tôn liếc Tân Mục một cái, mỉm cười nói:
- Mục Thiên Tôn không hiểu câu nói này? Mục Thiên Tôn đừng coi thường mình, ngươi không ngại nói ý kiến riêng của bản thân một chút, ta nhìn xem đúng hay không.
Lại có chúa tể chư thiên mang theo hậu bối đến đây bái kiến, Hồng Thiên Tôn vẫn rất khéo léo, để cho bọn họ biết ơn, mở cờ trong bụng.
- Ứng với trị thì cát, ứng với loạn thì hung. Ta cảm thấy, ý nghĩa của những lời này là quản lý thiên hạ thuận theo Thiên Công thì là đại cát, được Thiên Công che chở.
Tần Mục híp mắt một cái, lạnh nhạt nói:
- Nếu không thuận theo Thiên Công, làm loạn Thiên Đạo thì chính là đại hung, Thiên Công sẽ giết người.
Hồng Thiên Tôn lại liếc hắn một cái, cười nói:
- Mục Thiên Tôn đã hiểu lầm câu này rồi. Thuận theo Thiên Đạo quản lý thiên hạ thì đại cát, nghịch Thiên Đạo thì là đại hung. Mặc dù ngươi giải thích chẳng khác ta là bao, nhưng ngươi lý giải Thiên Đạo. thành Thiên Công, vậy thì sai. Thiên Công chỉ là Thần Chỉ được sinh ra từ Thiên Đạo. Tân Mục dừng bước, đứng ở trên mặt biển, cười nói:
- Nói không chừng chỉ có Thiên Công hiểu như vậy. Câu nói này dựa theo lý giải của đạo huynh thì là thuận thiên thì sinh, nghịch thiên thì vong. Dựa theo lý giải của ta thì là một loại uy hiếp, đừng thờ ơ như vậy.
Hồng Thiên Tôn tiến lên phía trước hai bước, dừng lại, quay lưng về phía hắn, cười nói:
- Mục Thiên Tôn, vì sao ngươi đột nhiên nói ra những điều như vậy? Chúng ta hòa thuận không phải một điều rất tốt sao?
Hắn xoay người lại, nụ cười trên mặt đem lại cho người ta cảm giác như gió xuân ấm áp.
Tân Mục lại đột nhiên rùng mình một cái.
Trên Dao Trì, gió biển gào thét, âm u lạnh lẽo, thổi bay tay áo của hai người họ.
Hồng Thiên Tôn mỉm cười nhìn hẳn, khoảng cách giữa hai người rất gần, chỉ cách vài bước chân.
- Ta cũng không hy vọng Thiên Công chết, Thiên Công là đạo hữu của ta.
Tần Mục cụp mắt, giọng nói khàn khàn:
- Lúc ta còn nhỏ, Thiên Công đã rất quan tâm đến ta, ta được hắn coi trọng, bảo vệ nhiều năm. Ta coi hắn như trưởng bối, còn nhớ những khoảng thời gian vui vẻ cùng với hắn, Thổ Bá và Xích Hoàng trong Đại Lục Tần Tự của ta.