Chương 165: Ba bất hủ
Chương 165: Ba bất hủChương 165: Ba bất hủ
Tân Mục kinh ngạc, nhìn Tư Vân Hương một chút, lại nhìn Tư bà bà bên cạnh một chút, đầu óc có chút mộng mị. Hắn vẫn nghĩ Tư bà bà chính là Tư Vân Hương, mà hiện tại lại khăng khăng có một Tư Vân Hương chạy ra, hơn nữa chính là Thánh Nữ đời này của Thiên Ma giáo!
Lúc này hắn cảm thấy trong đầu rất loạn, vị Thánh Nữ đời này cũng họ Tư, hẳn có ấn tượng ban đầu ăn sâu vào trong óc, vì lẽ đó vẫn thăm dò nàng có phải Tư bà bà hay không, còn cố ý đùa giỡn Thánh Nữ mấy lần, nhìn nàng có thẹn thùng hay không!
Mãi đến tận lần trước Tư Vân Hương thăm dò hắn, hắn mới xác định Tư Vân Hương chính là Tư bà bà, mà bây giờ... "Thánh Nữ đời này an toàn hơn Thánh Nữ đời trước nhiều, Thánh Nữ đời trước chính là yêu nghiệt."
Một vị trưởng lão tóc trắng xoá thở dài nói: "Tuy nói đều là Tư gia, nhưng Thánh Nữ này liền không gây họa cho Thánh giáo chúng ta."
Tư bà bà trợn mắt nhìn.
Vị trưởng lão kia quay đầu qua chỗ khác, làm bộ như không nhìn thấy.
Tư Vân Hương tiến lên, tới bên cạnh Tần Mục, vẫn có mấy phần ngượng ngùng như cũ, chân thành thi lễ: "Thiếu giáo chủ, Thánh Nữ Tư Vân Hương gặp Thiếu giáo chủ."
Tần Mục vội vã đáp lễ, nói: "Sư muội khách khí."
"Thánh Nữ này tự nhiên hào phóng thật." Một ông lão vạn phân cảm khái nói: "Nào giống đời trước, làm vợ vậy mà giết Thánh giáo chủ."
Tư bà bà giận dữ, quát lên: "Lão nương vẫn còn ở đây, lão già thối tha ngươi muốn gì?"
Ông lão kia vội vã câm miệng, không dám tranh chấp cùng nàng.
"Thánh Nữ Tư Vân Hương cũng không phải là kẻ tâm thường."
Ánh mắt Tần Mục lấp lóe, nhìn cô gái trông như nhu nhược e thẹn bên cạnh một chút, thâm nghĩ: "Tâm tư của nàng rất sâu, người đánh bại Phật Tử hẳn là nàng, sau đó tới khoe khoang với ta, thăm dò sâu cạn của ta. Nàng đã sớm biết ta là Thiếu giáo chủ, nhưng còn khoe khoang thăm dò trước mặt ta là vì cái gì?
Tư bà bà cười nói: "Vân Hương là người của Tư gia ta, được đích thân Tổ sư dạy mấy năm rồi. Trước khi tìm được nàng thì Tổ sư cũng đã tìm được ngươi, đến khi gặp nàng, còn cảm khái nói nếu gặp nàng sớm chút, liền sẽ không chọn ngươi."
Tân Mục nhìn về phía Tư Vân Hương, đúng lúc Tư Vân Hương cũng đang nhìn về phía hắn, ánh mắt hai người gặp nhau, Tần Mục từ trong con ngươi nhìn như ôn nhu của nàng thấy được vẻ không phục.
Tân Mục khế mỉm cười.
Tư Vân Hương hẳn là được thiếu niên Tổ sư dựa theo quy tắc Giáo chủ bồi dưỡng ra, sau đó để cho nàng và Tần Mục tham gia tổng kiểm tra Thái học viện trong cùng một năm, hẳn là cũng có ý tứ so sánh hai người.
Tân Mục vẫn không biết, giữa mình và cô gái này lại vẫn còn có một cuộc so tài.
Tiếc rằng, trong kiểm tra, Tân Mục quá kinh diễm, đánh Lăng Vân đạo nhân thẳng một đường tới trước mặt Hoàng đế, bất kể Tư Vân Hương làm như thế nào đều cũng thấp hơn hắn, không thể đặc sắc hơn hành động của hắn.
Mà kiểm tra sau đó của Tổ sư, thử thách năng lực làm Giáo chủ của Tần Mục thế nào, sau khi kiểm tra thì trong lòng thiếu niên Tổ sư đã có quyết định, ứng cử viên trong lòng ông cũng không còn là Tư Vân Hương. So với nàng, Tân Mục thích hợp làm Thánh giáo chủ hơn.
Thế nhưng, chắc là Tư Vân Hương cũng không tâm phục, vì lẽ đó sau khi chiến thắng Phật Tử Phật Tâm, liền khoe khoang thăm dò Tần Mục.
Thiếu niên Tổ sư nhìn chung quanh một vòng, nói: "Hàn Thiên Vương còn chưa tới?"
"Còn chưa tới."
Thiếu niên Tổ sư cau mày, tính khí của Hàn Thiên Vương luôn luôn là gió gấp lửa cháy, bất luận gặp phải chuyện gì đều luôn luôn là người đầu tiên xông lên phía trước, bây giờ ông còn chưa tới, nói rõ ông đã không tới được nữa.
Chuyện gì còn có thể lớn hơn việc Giáo chủ đăng cơ?
Nguyên nhân Hàn Thiên Vương không tới tham gia đại điển Giáo chủ đăng cơ, chỉ có một khả năng.
"Thiếu giáo chủ, sau này ngươi phải đối xử tử tế với con cháu của Hàn Thiên Vương." Thiếu niên Tổ sư nói nhỏ.
Tân Mục hơi chấn động trong lòng, còn đang muốn hỏi thì thiếu niên Tổ sư đã trầm giọng nói: "Ba trăm sáu mươi đường, giương cờ, về Thánh Lâm sơn!"
Véo.
Từng lá cờ lớn giương ra, bao trùm toàn bộ phủ thành chủ, cờ lớn giương ra, thu lại, phủ thành chủ thành Ung Châu biến mất không còn tăm hơi, không thấy hình bóng, nơi vốn là phủ thành chủ giờ phút này chỉ còn lại một vùng đất trống.
Đến khi cờ lớn bao phủ đỉnh đầu bọn họ biến mất không còn tăm hơi, Tân Mục nhìn xung quanh, giật mình trong lòng, chỉ thấy bọn họ đã rời khỏi thành Ung Châu huyên náo, đi tới một nơi không giống như là trân gian.
Nơi này, bầu trời trên đầu hình tròn, mặt đất hình vuông, là một dãy núi cao vút ở một nơi hư vô lúc ẩn lúc hiện, trên không chạm trời, dưới không chạm đất.
Núi non xanh biếc, thế nhưng ngẩng đầu không thấy mặt trời, cúi đầu không thấy mặt đất. Ngọn núi này, dường như không ở trong nhân thế.
"Nơi này chính là Thánh Lâm sơn sao?"
Tân Mục nhìn chung quanh, chỉ thấy núi non trùng điệp, có cung điện ẩn hiện sâu trong núi rừng, hẳn là cung điện Thánh giáo xây dựng, tuy nhiên thiếu niên Tổ sư lại không mang theo bọn họ đi tới cung điện kia, mà là tới dưới một cây tùng bách.
Cây tùng bách kia xanh um tươi tốt, đã tôn tại ở thế gian không biết bao nhiêu năm, dưới tùng bách là một ngôi nhà cỏ, nhà cỏ rất là sạch sẽ, cũng không hề theo năm tháng trôi qua mà lộ ra dấu vết mục nát.
Dưới tùng bách còn có một tảng đá lớn, thiếu niên Tổ sư đi tới phía dưới tùng bách, đường chủ ba trăm sáu mươi đường, mười hai trưởng lão hộ giáo, tám vị đốc tra sứ, ba vị Thiên Vương trấn giáo, tả hữu hộ pháp sứ, từng người ngồi nối theo sau.
Thiếu niên Tổ sư ra hiệu Tân Mục tiến lên, nói: "Ngọn núi này vốn là ở nhân gian. Năm đó Lão tổ của Thiên Thánh Giáo ta đi tới nơi này, thấy một tiều phu đốn củi, chính là đốn cây tùng bách này. Tiều phu vung búa chặt tùng bách, có thứ tự quy tắc, tựa hồ ẩn chứa ý nghĩa vô cùng kỳ diệu trong đó, mà tùng bách trúng một búa, lại liền mọc ra một khối, khôi phục như lúc ban đầu. Lão tổ biết gặp được Thánh nhân, liền xin tiêu phu kia chỉ dạy. Tiều phu truyền đạo cho ông ấy ngay dưới cây tùng bách này, một lần giảng đạo chính là mấy chục năm, Lão tổ đạt được cảm ngộ vô tận, thế nhưng còn không vừa lòng, liền hỏi tiều phu, làm sao thành Thánh nhân?" Tân Mục tỉ mỉ lắng nghe, thiếu niên Tổ sư dừng một chút, rồi nói tiếp: "Tiều phu nói, nếu muốn thành Thánh, cần lập đức, lập công, lập ngôn, ba lập ba bất hủ. Lão tổ lại hỏi, làm sao làm được ba bất hủ? Tiều phu nói, biết lý lẽ, biết tri thức, biết giáo dục, ba biết thây vạn người. Ngay sau đó, Lão tổ hoàn toàn thông suốt."
Thiếu niên Tổ sư ngẩng đầu, nhìn tùng bách đã trải qua năm tháng tang thương này: "Lão tổ biết, nếu muốn trở thành Thánh nhân, trước tiên cần phải làm ba biết thây vạn người, sau đó ông liền sắp xếp lại lời dạy bảo của Thánh nhân, thu xếp lời dạy của Thánh nhân thành từng phần, biên soạn thành sách, cũng chính là Đại Dục Thiên Ma kinh mà ngoại giới nói tới."
"Lão tổ viết ra Đại Dục Thiên Ma kinh, làm được biết lý lẽ." "Sau đó ông du lịch thế gian, trải qua mấy trăm năm, truyền đạo lý Thánh nhân dạy lại cho những cái khác người, đạo lý Thánh nhân truyền lại, sau khi được ông truyền cho người khác liền đã biến thành đạo lý của ông. Miệng đối phương nói vào tai anh, miệng anh nói vào tai hắn, đó chính là tri thức*. Lão tổ làm được biết tri thức."
*nguyên văn: [1 54H, %4L1š S1, xf£Z
"Còn như biết giáo dục thì Lão tổ lập nên giáo phái, để tưởng nhớ tiều phu đốn củi chỉ điểm bến mê, liền gọi là Thiên Thánh giáo, xây dựng giáo lí. Đạo của Thánh nhân, không khác nào bách tính hàng ngày, hề là khác cái này, đều là dị đoan! Thẳng thắn làm việc, thuận theo tự nhiên thì đó là đạo. Đây chính là nguồn gốc giáo lí giáo ta."
Phía dưới, tuy rằng đường chủ các đường, hộ pháp, trưởng lão đều là cao tầng của Thiên Ma giáo, nhưng phần lớn mọi người đều là lần đầu trải qua Giáo chủ đăng cơ, mặc dù là trưởng lão hộ giáo, Thiên Vương trấn giáo, cũng không phải đều biết rõ đoạn lịch sử này.
Bọn họ vốn cho là, Giáo chủ đăng cơ cần tổ chức nghi thức kinh thiên động địa gì, nhưng không ngờ thiếu niên Tổ sư lại nói về lịch sử thành lập giáo phái.
Chuyện xưa liên quan tới vị Lão tổ truyền kỳ này, thỉnh thoảng bọn họ cũng từng thấy một ít ghi chép bên trong điển tịch của giáo, chỉ là nhìn lướt qua, không có cặn kẽ, rung động lòng người như thiếu niên Tổ sư nói.
"Biết giáo dục, ý nghĩa của giáo dục trong đó là truyền thụ, dạy dỗ. Lão tổ lập nên giáo phái, chính là muốn truyền đạo lý Thánh nhân dạy bảo cho người trong thiên hạ. Ông đã làm được ba biết thầy vạn người là biết lý lẽ, biết tri thức, biết giáo dục, làm được lập đức, lập ngôn, thế nhưng không thể lập công nên không thể thành Thánh."
Thiếu niên Tổ sư nói: "Lúc tuổi già, ông trái lo phải nghĩ, không biết công ở nơi nào. Dù rằng Lão tổ chưa từng thành Thánh, nhưng đã vì Thánh nhân lập ngôn, tự mình mở giáo phái, đức hạnh viên mãn, ba biết hai lập hai bất hủ, đã vượt qua hạng người tâm thường vô số lần. Tần Mục, ngươi có đồng ý kế thừa đức và ngôn, lý lẽ và tri thức của Lão tổ không?"
Tân Mục khom người, hai tay ôm quyền đưa về phía trước: "Đệ tử đồng ý."
Thiếu niên Tổ sư nở nụ cười, nói: "Như vậy, Thánh giáo chính là ngươi, ngươi phải chịu trách nhiệm."
Tân Mục trầm giọng nói: "Đệ tử chịu trách nhiệm."
Thiếu niên Tổ sư khẽ mỉm cười, nói: "Ngươi ngồi lên trên tảng đá."
Tân Mục đi lên phía trước, ngồi trên tảng đá dưới tùng bách đó.
Thiếu niên Tổ sư nhìn xuống phía dưới, trầm giọng nói: "Tảng đá này chính là đá Thánh nhân, chỗ ngồi của Thánh nhân, vị tiều phu chỉ điểm Lão tổ năm đó chính là Thánh nhân từ trên trời xuống, không có quan hệ máu mủ gì với Lão tổ, không có quan hệ lợi ích, chỉ đơn giản là Lão tổ cầu đạo ông ta liền làm thầy, truyền thụ kỹ nghiệp cho Lão tổ. Ngồi trên tảng đá Thánh nhân này, là Giáo chủ và cũng là Thánh Sư của giáo ta."
Ánh mắt ông đảo qua người từng vị đường chủ, trưởng lão hộ giáo, đốc tra sứ, Thiên Vương và hộ pháp sứ, trầm giọng nói: "Các ngươi, giữ lệ đệ tử, gặp Thánh Sư thôi."
Đường chủ ba trăm sáu mươi đường, mười hai trưởng lão hộ giáo, tám vị đốc tra sứ, ba vị Thiên Vương trấn giáo, tả hữu hộ pháp sứ dồn dập giữ lễ đệ tử, Thánh Nữ Tư Vân Hương chân chờ một chút, cũng chỉ đành giữ lễ đệ tử.
"Đệ tử tham kiến Thánh giáo chủ!"
Mọi người đồng thanh, vang vọng Thánh Lâm sơn.
Thiếu niên Tổ sư nhìn về phía Tư bà bà, trâm giọng nói: "Lệ Thiên Hành, Giáo chủ mới đã đăng cơ, ngươi còn không hiện thân? Còn không truyền lại công pháp của giáo ta? Ngươi muốn mang Thánh công của giáo ta vào trong quan tài, hoàn toàn chôn xuống sao?”
Thân thể Tư bà bà hơi chấn động, một tiếng nói già nua trong miệng truyền đến: "Đệ tử... Tuân pháp chỉ của lão sư." Nàng rõ ràng là con gái, giờ phút này nói chuyện lại như là một ông già, âm thanh cực kì thô kệch, hơn nữa có chứa một loại uy nghiêm cực kỳ bá đạo, chỉ là không dám làm càn trước mặt thiếu niên Tổ sư.
Tư bà bà đi tới trước mặt Tân Mục, Tân Mục đang muốn đứng lên, bàn tay của Tư bà bà đã đặt lên trán hắn, mi tâm của Tư bà bà có từng sợi từng sợi sáng vàng qua lại, cùng lúc đó bên trong ánh sáng vàng có các loại thanh âm vang lên chui vào mi tâm Tần Mục, tiến vào trong óc.
"Lệ giáo chủ... " Phía dưới có người thấp giọng nói.
Giờ phút này, chiếm cứ thân thể Tư bà bà, chính là Giáo chủ Lệ Thiên Hành đời trước, tuy rằng hắn bị Tư bà bà ám hại, thế nhưng cũng gieo chính mình vào trong đạo tâm của Tư bà bà, biến thành tâm ma của Tư bà bà chờ đợi thời cơ thay vào đó, trở thành cô gái chính mình yêu nhất kia.
Trong đầu Tần Mục, các loại âm thanh hỗn loạn phức tạp, như là có Thần ngoài chín tầng trời đang giảng pháp, có Ma đang xì xào bàn tán bên tai, có Phật đang tụng kinh trong lòng, lạ lùng không thể tả.
"Âm thanh của Thánh nhân?"
Trong lòng hắn hơi chấn động, đột nhiên nghĩ đến một khả năng, âm thanh này là âm thanh của tiêu phu đốn củi kia, Lệ giáo chủ truyền cho hắn là kinh văn mà tiều phu truyền dạy cho Lão tổi