Mục Thần Ký (Dịch Full)

Chương 1704 - Chương 1749: Chỉ Mong Người Tốt Gặp May (4)

Chương 1749: Chỉ mong người tốt gặp may (4) Chương 1749: Chỉ mong người tốt gặp may (4)Chương 1749: Chỉ mong người tốt gặp may (4)

Triết Hoa Lê khoanh tay trước ngực đứng ở trên mặt sông không nhúc nhích. Đao quang ở trước người sau người như lụa, chặt đứt hết mọi đao quang do nước sông hóa thành.

Thân Nhân một tay kia chính là Thân Đao Lạc Vô Song.

Lạc Vô Song làm lễ với đồ tể và Triết Hoa Lê. Đồ tể đáp lễ, còn Triết Hoa Lê hạ thấp nửa tay nói:

- Tham kiến Lạc đạo huynh.

Hắn và Lạc Vô Song đã cắt đứt quan hệ sư đồ, Lạc Vô Song đuổi hắn ra khỏi sư môn. Bởi vậy hắn chỉ có thể gọi Lạc Vô Song là đạo huynh. Nhưng cũng bởi vì đã từng có thân phận là đệ tử nên phải hạ thấp nửa tay. Lạc Vô Song làm lễ với Tân Mục, nói:

- Tân Bá Thể.

Hắn cũng không gọi Tân Mục là Thiên Tôn mà gọi Tần Mục là Bá Thể. Tuy ân oán giữa hai người đã được hóa giải, Lạc Vô Song cũng thoát khỏi ràng buộc Đao Đạo. của mình, nhưng suy cho cùng năm đó hai người kết thù, trong lòng Lạc Vô Song còn có khúc mắc nên gọi hắn là Tân Bá Thể.

- Lạc Thần Đao.

Tần Mục đáp lễ.

Lạc Thần Đao là xưng hô của Tần Mục với Lạc Vô Song. Ở Thái Hư, bọn họ vào sinh ra tử, kề vai chiến đấu, Tân Mục cũng rất khâm phục đao phẩm và nhân phẩm của hắn.

Đặc biệt là việc Lạc Vô Song rút đao chém chết phân thân Vân Sơ Tụ, Lân Hoa Hồn của Nguyên Mẫu phu nhân và Đế Hậu nương nương Quả thật là tâm ngoan thủ lạt, không chút lưu tình, hông nhan gì cũng không quan trọng bằng đao. Hắn vẫn người ngoan độc nhất trong lòng Tân Mục!

Lạc Vô Song nói:

- Thiên Đao, kẻ hôm nay đến đều là cường giả Đao Đạo của Diên Khang, có thể bắt đầu rồi chứ?

Đồ tể lắc đầu, nói:

- Vẫn chưa được, còn phải đợi thêm một người nữa. Ta đã cho người đi mời người này mấy tháng trước rồi.

Hắn lấy một chiếc thuyền nhỏ đầy ắp từ trong túi Thao Thiết của mình ra, trên thuyền toàn là bình với lọ, bên trong đậy kín rượu ngon thượng hạng.

Triết Hoa Lê không khỏi thay đổi sắc mặt, nói:

- Không phải người kia đã tới Vô Ưu Hương sao? Hắn cũng đến đây được ư? Hắn liếc nhìn Tân Mục một cái, tiếp tục nói:

- Nghe nói người kia nợ Mục Thiên Tôn rất nhiều, nợ Diên Khang rất nhiều, cho nên đã thề cả đời này không bước vào Diên Khang, dứt khoát lẩn tránh trong Vô Ưu Hương.

Đồ tể cười, nói:

- Hắn đã đến rồi từ lâu rồi. Đại quân của Thiên Đình đánh chiếm Thái Hư, phong tỏa cầu Hư Không, hắn đã chạy ra khỏi vòng vây, lẻn vào Diên Khang. Ngoại trừ hắn ra còn có rất nhiều người thông qua ba gian nhà của cầu Hư Không để lẩn trốn vào Diên Khang. Quả thật hắn đã từng bị bị ràng buộc bởi lời thề, không tiến vào Diên Khang, buộc phải sinh sống ở vùng đất phía bắc. Thế nhưng lời thê thốt của kẻ nghiện rượu chẳng khác nào lời nói suông.

Hắn khẽ mỉm cười, âm thanh vang vọng kéo dài, thong thả nói: - Rượu này của ta không tâm thường, là rượu ngon mà thần trộm lấy được từ tay Thân Thánh của các chư thiên. Trong đó còn có rượu ngon của Thiên Đình cung phụng cho Thiên Đế, do Tửu Thần hạng nhất tại Thiên Đình ủI

- Có rượu của Tửu Thần Thiên Đình thì dĩ nhiên ta phải tới rồi!

Giữa bầu trời vang vọng một tiếng cười lớn, chỉ thấy trong Tứ Đại Thiên Vương dưới trướng Khai Hoàng, Minh Đô Thiên Vương Điền Thục vã Đế Khuyết Thần Đao nhanh chân bước đến, toàn thân nồng nặc mùi rượu, cười ha ha:

- Vẫn là Thiên Đao hiểu rõ ta, biết ta thích thứ này. Thật không dám giấu, vốn dĩ ta bị vướng phải lời thê, không dám bước vào Diên Khang. Nhưng mà trước khi đến đây, ta đã tự mình uống mấy hũ Mã Niệu vào bụng cho say, lời thê chó má gì đó đầu vô dụng hết! Hắn đáp xuống thuyền nhỏ, thò tay nhấc một vò rượu lên, ngửa đầu ra sức uống, một hơi uống cạn, khen:

- Đây là Phật Tửu do Đại Phạn Thiên trong Phật giới ủ, bên trong có chút hương vị của Đề Hồ.

Hắn lại mở một vò rượu khác, ra sức uống, khen:

- Sau khi uống rượu do Thanh Vân Thiên của Đạo Môn ủ, trong đầu ta toàn là phù văn thuật số kì lạ! Vò này là rượu của Tửu Thần dâng cho Thiên Đế, mùi vị không giống chút nào!

Các loại rượu ngon của chư thiên, mỗi loại có một mùi vị riêng.

Chẳng mấy chốc Điền Thục đã uống đến say mèm, đôi mắt lờ đờ lim dim nhưng vẫn không ngừng ra sức uống.

- Con ma men này vẫn ổn chứ?

Lạc Vô Song cau mày hỏi. Điền Thục liếc xéo hắn một cái, cười hì hì nói:

- Thiên Đình đệ nhất Thân Đao, khí chất kẻ sĩ quá mạnh, không có phong độ của Đại Tông Sư Đao Đạo. Đao của ta trảm hồn đoạt phách, ngươi không thể so được, cần phải uống rượu mới có thể phát huy được uy lực mạnh nhất.

Lạc Vô Song hừ một tiếng, lạnh lùng nói:

- Luận cảnh giới thì ta không bằng ngươi, nhưng luận về Đao Đạo thì ngươi kém ta xa lắm.

Tần Mục nhìn đám lão bằng hữu này, cảm xúc trong lòng dâng trào mãnh liệt. Mấy người này, có vài người là trưởng bối của hẳn, có vài người đã từng là kẻ thù của hẳn, có vài người lại là bằng hữu của hắn. Bây giờ những người này đều tụ họp lại một chỗ.
Bình Luận (0)
Comment