Chương 1768: Thiên Tôn đào hố (2)
Chương 1768: Thiên Tôn đào hố (2)Chương 1768: Thiên Tôn đào hố (2)
Về việc này, nàng hiểu rõ nhất.
Sau khi Thái Đế thoát khỏi vây khốn, hẳn đi tìm Tần Mục thì rơi vào trong rãnh trời mà Tần Mục đào ra. Tân Mục hứa cho hẳn Nguyên Thạch Thái Sơ, muốn hắn ngăn chặn Hạo Thiên Tôn. Kết quả sau trận chiến đó, gân như cả nhục thân của Thái Đế đều đã bị phết
Sau đó Tân Mục cũng chỉ đưa cho hắn ba phần tư Nguyên Thạch Thái Sơ.
Sau đó trong Tổ Đình, Tân Mục lại đưa chủ ý cho Thái Đế, bảo hắn điều khiển Hư Không Mẫu Thú để dẫn dụ Lang Hiên Thần Hoàng ra tay, mưu hại Lang Hiên.
Kết quả Lang Hiên rơi vào âm mưu của hắn, nhưng Thái Đế lại bị bốn Thiên Tôn đánh đến mức chỉ chừa lại mỗi cái đầu. Đầu của Thái Đế đi tìm Tân Mục báo thù rửa hận, bị Tân Mục lấy phong ấn bốn mạch khoáng luyện thành một đại ấn. Cho dù là như vậy, Tân Mục vẫn giúp Thái Đế nghĩ cách, ra vẻ cực kỳ nhiệt tình.
Tường Thiên Phi nhớ lại mấy chuyện này thì hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng ngay cả nàng cũng phải thừa nhận, Tần Mục nghĩ ra toàn cách hay, nhưng khi thực hiện sẽ luôn xảy ra đủ chuyện rắc rối, biến thành những ý nghĩ tồi tệ liên tiếp.
Tần Mục kêu oan:
- Nương nương, cách ta vừa nghĩ ra có chỗ nào không thỏa đáng không? Ta một lòng một dạ nghĩ cho nương nương, suy nghĩ từ góc độ của nương nương, hoàn toàn không có ý đồ nào khác!
Mặc dù rất không muốn thừa nhận, nhưng Tường Thiên Phi cũng phải cảm khái, lân nào Tân Mục cũng nghĩ ra những ý nghĩ tôi tệ, nhưng thật sự lần nào cũng đứng trên lập trường của nàng để suy nghĩ, một lòng một dạ nghĩ cho nàng, dường như không hề ý đồ riêng.
Cũng chính vì như vậy, bản thân nàng mới liên tiếp ngã nhào ba phát, suýt nữa không thể thoát khỏi hố sâu.
Tân Mục tha thiết nhìn nàng, trong ánh mắt đầy vẻ mong đợi:
- Nương nương, thử nghĩ mà xem, ngươi luyện thành hai thanh chí bảo, đoạt khí huyết toàn thân Thiên Công, mười Thiên Tôn còn ai dám ngang hàng với ngươi chứ? Mười Thiên Tôn còn ai dám duỗi chân vạch trần kế hoạch của người chứ? Cái gì mà Hiểu Thiên Tôn, cái gì mà Khai Hoàng, xách giày cho nương nương cũng không xứng! Hạo Thiên Tôn cũng chỉ có thể làm chó của nương nương mà thôi!
- Được rồi được rồi! Càng nói càng vô lý.
Tường Thiên Phi phất tay, nói: - Đừng lúc nào cũng dùng loại biểu cảm mong đợi để nhìn ta, cái hố này của ngươi, ta cần phải suy nghĩ thật kỹ rồi mới quyết định có nên nhảy vào hay không...
Nàng đi qua đi lại, do dự không quyết.
Tân Mục thì thầm:
- Nương nương, tận dụng thời cơ, mất rồi sẽ không lấy lại được đâu. Thiên Công chỉ có một, hắn chết chỉ một lần, không có lần sau đâu...
Tường Thiên Phi liếc hắn, sửng sốt:
- Ngươi còn chưa đi? Nhanh đi đi, đi mau, ta không truy cứu chuyện ngươi làm hỏng bảo vật của ta, ngươi cũng đừng đến làm nhiều loạn tâm trí ta.
Tân Mục khom lưng cúi chào, xoay người rời đi.
Phía sau hắn, Tường Thiên Phi trên Trảm Thần Đài nhìn chằm chằm bóng lưng hắn, lặng lẽ nhấc tay lên, lòng bàn tay chính là thần thông thân thức Đại La Thiên, nàng giơ tay lên nghĩ ngợi, lại bỏ tay xuống.
Nhưng lòng bàn tay vẫn chưa buông xuống, nàng lại lộ ra ý định giết người, nhấc tay lên lần nữa.
Chẳng qua thần thông của nàng còn chưa thi triển, trong lòng lại do dự.
Đột nhiên, Tân Mục "ai da" một tiếng rồi ngã xuống đất, bụp một tiếng nổ tung, biến thành đám khói đen rồi tan biến.
- Tiểu tử này nhận ra ý đồ giết người của ta, hóa thành ma khí chạy trốn rồi.
Tường Thiên Phi buông tay xuống, thầm than thở một tiếng, bước xuống khỏi Trảm Thần Đài.
Dưới Trảm Thần Đài, tẩm cung của nàng đã bị phá hủy, chỉ còn lại có một cánh cửa lẻ loi trơ trọi dựng ở đó. Sở dĩ cửa không bị phá là vì có phong cấm của Tường Thiên Phi. Tường Thiên Phi bước đến trước cửa, dừng chân nhìn một chút, lắc đầu xoay người rời đi.
Sau lưng, tiếng cửa cót két đổ xuống, chia năm xẻ bảy.
Phong cấm của nàng vẫn bị hao mòn gần như kiệt sức rồi.
- Vì sao nương nương lại buồn rầu vậy?
Phương Tử Yên nghênh đón Tường Thiên Phi, nhìn sắc mặt của nàng, thận trọng hỏi.
Tường Thiên Phi thở dài, nói lại chủ ý của Tân Mục một phen:
- Mặc dù ta biết hắn không có ý tốt, thế nhưng hết lần này tới lần khác vẫn động lòng, muốn mang Trảm Thần Đài tới Huyền Đô. Nhưng mà ta lại không biết rốt cuộc hắn đào hố ở đâu, thật sự rất ưu sầu.
Phương Tử Yên suy nghĩ một chút, nói:
- Nương nương, Mục Thiên Tôn nói chuyện với ngươi chỉ nói điều tốt chứ không nói điều xấu. Nương nương suy nghĩ về phương diện này một chút thì có thể tránh được nguy hiểm.
Ánh mắt của Tường Thiên Phi sáng lên, khen ngợi:
- Ngươi thật sự rất thông minh, có cách làm trái ngược này thì có lẽ sẽ không cần phải nhảy vào trong hố. Nếu ta mang Trảm Thần Đài tới Huyền Đô, đơn giản chỉ muốn mượn sát khí để thăng cấp Thần Đao, như vậy sẽ không ai chặn ta. Nếu ta cắm hai thanh Thần Đao vào trong nhục thân Thiên Công, cướp đoạt khí huyết toàn thân của hắn, vậy thì chẳng khác nào kết thù oán với Tổ Thần Vương.
Phương Tử Yên nói:
- Tuy thực lực của Tổ Thần Vương rất mạnh, nhưng trong mười Thiên Tôn thì không phải là tuyệt đỉnh.